Chương 4: Nút thắt kịch bản thứ hai.

Gấu áo theo ngón tay bị vén lên.

Một đoạn bụng nhỏ phẳng lì lộ ra, bầu trời u ám ngoài cửa xe bị mưa làm nhòe đi, khiến cho mảng da trắng bóc ấy càng thêm chói mắt.

Giữa mày Diêm Xuyên Bách giật giật, tầm mắt theo bản năng dời đi chỗ khác.

Ngón tay anh gõ nhẹ lên vô lăng rồi nhanh chóng quay mặt trở về. Anh mỉm cười, bộ dạng thản nhiên: "Được thôi, vậy cậu tự chứng minh xem."

Kỳ Hòa nhấc mí mắt lên, bình tĩnh gọi hệ thống: Ê hệ thống, ý anh ta là bảo tao tự kiểm tra á? Sao tao thấy Diêm Xuyên Bách này chẳng đứng đắn gì hết vậy...

Hệ thống lạnh lùng nói: [Vậy để anh ấy làm thì đứng đắn chắc?]

Nó không muốn nói chuyện nữa, thật ra ngay từ lúc Kỳ Hòa kéo áo lên, tình hình đã lệch khỏi quỹ đạo rồi.

Diêm Xuyên Bách vẫn nhìn chằm chằm, không hề chớp mắt.

Tiếng mưa bao trùm bốn phía, ánh mắt kia xen lẫn rét lạnh và nguy hiểm.

Kỳ Hòa không ghẹo hệ thống nữa, chống tay ngồi dậy. "Cạch", đầu tiên cậu tháo dây đeo chiến thuật ra, sau đó giơ tay kéo áo thun lên. Tầm mắt lập tức bị che đi, cánh tay lỡ "bụp" một phát vào cửa kính.

Cậu thở hắt một cái, mồ hôi dọc theo ngực chảy xuống.

Đột nhiên, một bàn tay bắt lấy gấu áo đang bị cậu kéo lên lôi xuống lại ——

Tầm mắt lập tức sáng rõ.

Chỉ thấy Diêm Xuyên Bách vừa thu tay về, mắt nhìn thẳng phía trước, vẻ mặt thờ ơ, loé lên chút chán ghét: "Phiền phức."

Nói rồi anh khởi động xe, cần gạt nước xua đi màn mưa.

Kỳ Hòa dựa vào lưng ghế, nhướng mày, "Không kiểm tra nữa à?"

"Mưa to rồi." Diêm Xuyên Bách đáp.

Phần cản trước của xe đã được cải tạo để húc văng mấy con zombie chắn đường, xe cứ thế lao vun vút về phía căn cứ.

Không ai nói gì nữa.

Kỳ Hòa thả lỏng cơ thể, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Cả người cậu như bị lửa thiêu đốt, đầu óc nặng nề choáng váng. Thấy Diêm Xuyên Bách không lên tiếng, cậu cũng không định hao phí tâm trí nữa.

Xe chạy băng qua con phố, rời khỏi thị trấn nhỏ.

Trong xe yên tĩnh, Diêm Xuyên Bách bỗng cất lời: "Thời gian ủ bệnh tối đa là ba ngày. Trong ba ngày này, cậu đừng tiếp xúc với hai người kia. Tôi sẽ để mắt đến cậu."

Kỳ Hòa mở mắt ra nhìn: "Nếu ba ngày sau không có chuyện gì, thì tức là không sao rồi đúng không?"

Diêm Xuyên Bách "ừ" một tiếng, rồi lại cau mày. Thật ra bị sốt đột ngột như vậy cũng có một khả năng khác... Nhưng xác suất ấy rất thấp, nên anh không nói.

Có đôi khi hy vọng càng nhiều thì thất vọng sẽ càng nhiều.

Kỳ Hòa nhắm mắt lại lần nữa, "Được rồi."

Cách hai giây, giọng cậu mang theo chút khàn khàn nói, "Cảm ơn anh."

Bên cạnh không đáp lời.

Kỳ Hòa cũng không để ý, nhân lúc sốt bèn mở hệ thống lên, bật đại một bài hát nghe rồi thiếp đi...

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!