Chương 36: Chiến trường cấp S

Thế nhưng cả hai đều chẳng buồn để ý đến hắn.

Sức mạnh tinh thần va chạm dữ dội, từng lớp tinh thể băng chồng lên nhau. Giữa tiếng băng nứt rạn, cả phòng thí nghiệm trông như sắp sụp tới nơi.

Lửa giận bị dồn nén bấy lâu cuối cùng cũng bị khơi lên, khí thế của Diêm Xuyên Bách bức người, "Bênh ai? Chẳng lẽ bênh cậu à."

Quan Thượng Thuần trả lại cho anh nguyên câu y xì, "Tôi nói thật thôi mà, không tin thì hỏi cậu ấy đi."

Ánh mắt Diêm Xuyên Bách trở nên nguy hiểm, nhếch môi, "Được thôi."

Ầm ầm ——!!!

Du Thiên Tinh như con thuyền nhỏ chao đảo giữa cơn bão, một tay ôm chặt thiết bị, tay kia vội gửi tin nhắn cho Kỳ Hòa: [Đánh nhau to rồi! Cậu đang ở đâu thế? Mau tới phòng thí nghiệm đi!]

[?]

Dưới lầu của viện nghiên cứu, Kỳ Hòa nhìn tin nhắn.

Cậu ngước đầu lên, bức tường trắng phản chiếu ánh nắng, từ đây không thể thấy được tình hình trong phòng thí nghiệm.

Để Quan Thượng có thể thoải mái phát huy hết sức trong trận chiến một chọi một đó, cậu đã cố tình không lộ mặt.

Nhưng chẳng phải đã nói, khi nào tình hình vượt tầm kiểm soát thì báo cho cậu sao?

Kỳ Hòa suy nghĩ một chút, rồi hỏi lại: [Tình hình sao rồi?]

Du Thiên Tinh: [Tôi sắp chịu hết nổi rồi.]

"..."

Ra là Du Thiên Tinh không chịu nổi.

Kỳ Hòa lập tức nghĩ đến phòng thí nghiệm của hắn, khẽ hít vào một hơi, cảm xúc của Diêm Xuyên Bách rốt cuộc dao động đến mức nào vậy chứ? Cậu đành bỏ cuộc: Thôi vậy, kẻ mạnh không bao giờ than phiền hoàn cảnh, nhưng hoàn cảnh thì có thể than phiền kẻ mạnh.

Cậu cất máy liên lạc, lại nhìn lên.

Sau đó giơ một tay trong không trung, rồi siết lại ——

Trong phòng thí nghiệm tầng ba.

ẦM! Một luồng trọng lực quen thuộc áp xuống.

Tất cả trang thiết bị đang rung lắc đều bị ghìm chặt xuống mặt bàn, Quan Thượng Thuần khuỵu người, kịp thời chống tay lên mép bàn! Tim Diêm Xuyên Bách hẫng mất một nhịp, thân hình chao đảo, gồng người trụ vững dưới trọng lực ấy.

Trọng lực chỉ kéo dài vài giây rồi bình thường trở lại.

Phòng thí nghiệm cuối cùng cũng ngừng chiến.

Du Thiên Tinh ôm đống linh kiện, khẽ thở phào một hơi.

Trong khoảnh khắc tạm ngưng chiến ấy, tim Diêm Xuyên Bách vẫn còn đập hơi nhanh. Anh giương mắt về phía cửa, Kỳ Hòa đến rồi sao?

Quan Thượng Thuần bị sức mạnh tinh thần đè ép, sau cuộc đối đầu vừa rồi đã gần như cạn sạch sức lực. Nhưng hắn vẫn còn chưa đã thèm, cũng quay đầu nhìn ra cửa: Rõ ràng mình còn chưa gửi tin cho Kỳ Kỳ mà?

Lớp băng trong phòng thí nghiệm lặng lẽ tan đi giữa lúc chờ đợi.

Chỉ chốc lát sau, cửa mở ra.

Bóng dáng Kỳ Hòa xuất hiện ở ngưỡng cửa, cả hai cùng nhìn về phía cậu — Ánh mắt Diêm Xuyên Bách sâu thẳm, khẽ di chuyển, Quan Thượng Thuần lập tức trở lại dáng vẻ ngoan ngoãn, ánh mắt đầy mong chờ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!