Chẳng mấy chốc nó đã vượt qua cả vị trí trước đó của Diêm Xuyên Bách.
Cả hiện trường lập tức bị nhấn chìm trong sự tĩnh lặng
Không một ai dám thở mạnh cả, tất cả đều dán chặt mắt vào luồng sáng đang không ngừng leo cao kia. Cho đến khi nó chạm đến vạch 4S thì hình như hơi khựng lại chút. Hơi thở bị đè nén trong lồng ngực của mọi người vừa định trút ra thì luồng sáng ấy lại đột nhiên vọt lên tiếp, vượt qua nấc 4S!
Trong khoảnh khắc đó, đầu óc của mọi người gần như đều trống rỗng.
Lúc làm nấc 5S, họ vốn chỉ muốn để dư dư ra mà thôi. Cấp siêu 3S đã là cực hạn mà họ mong đợi rồi.
Trong phòng điều khiển trung tâm yên ắng đến độ nghe được cả tiếng kim rơi.
Kỳ Hòa vẫn đang vận dụng sức mạnh tinh thần, bàn tay đặt trên thiết bị đo xuất hiện lờ mờ gân xanh. Tốc độ leo lên của luồng sáng bắt đầu chậm dần, như thể sắp chạm đến đỉnh...
Cậu chăm chú nhìn vào vạch 5S ở đỉnh thước đo.
Ngay khi sức mạnh tinh thần chạm tới giới hạn, có vài dao động cực nhỏ len lỏi vào phạm vi cảm nhận của cậu. Kỳ Hòa khẽ nheo mắt, thử điều chỉnh năng lực, muốn đẩy nó leo cao thêm một chút nữa.
Nhưng chỉ sau đúng một giây, cậu bỗng dừng lại.
Cậu đã thử nghiệm đủ rồi: Chỉ cần cậu muốn, hoàn toàn có thể khiến năng lực "hiển thị" đến 5S, đây vốn cũng là một phần sức mạnh của cậu. Chỉ là làm thế chẳng khác gì gian lận hết —
Với lại cái máy đo này chắc chắn cũng sẽ bị cậu làm cho nổ banh chành luôn.
Thế nên Kỳ Hòa chủ động thu năng lực lại, để luồng sáng rơi về mức bình thường.
Mọi người đang há hốc nhìn: ???
Ủa, sao mà còn có thể tự hạ xuống được dãy!?
Trái tim của Du Thiên Tinh cũng theo vạch sáng kia hết lên rồi tụt xuống, hai hàng nước mắt gần như muốn chảy ra: ..."Niết Bàn hào" của tôi ơi!!! Không biết có phải là cha con tâm linh tương thông hay không, mà trong một khoảnh khắc hắn thực sự có ảo giác suýt nữa lại mất đi đứa con thứ hai của mình vậy.
Kỳ Hòa rút tay lại, ra hiệu cho ghi chép viên của tổng bộ: "Thôi đại đại vậy đi, siêu 4S nhó."
"..."
Ghi chép viên thiếu điều bóp gãy cây bút, mặt méo xệch: Cái gì gọi là 'Đại đại vậy đi'!? Đã siêu 4S rồi, còn muốn sao nữa hả trời!?
Phương Minh của căn cứ II sau một lúc ngây như phỗng, cuối cùng cũng hoàn hồn lại: "Cái đm, cậu —" Ánh mắt hắn nhìn Kỳ Hòa bây giờ đã hoàn toàn thay đổi, "Cậu leo lên rồi lại tụt xuống là có ý gì hả!? Đã vậy còn công khai giấu nghề một cách trắng trợn như vậy nữa!"
Lời của hắn gần như nói ra hết tiếng lòng của tất cả mọi người ở đây.
Tên 3S bên phía tổng bộ cảm thấy bên mặt nóng ran, hay đúng hơn là bị ánh sáng "siêu 4S" kia tát thẳng một phát vào mặt.
Tay hắn siết chặt, trong lòng gào thét: Ra vẻ cái đéo!
Trên màn hình, thượng tướng Cung sau cú sốc lập tức hiện lên vẻ vui mừng khôn xiết, nhưng rất nhanh sau đó ánh mắt ông lại trở nên phức tạp. Ông nghiêm túc nhìn về phía Kỳ Hòa, "Chúng tôi hy vọng cậu có thể show hết toàn bộ sức mạnh của mình ra."
Kỳ Hòa thẳng thắn đáp: "Thì đây chính là kết quả khi tôi dốc hết toàn lực đấy thây."
Cậu nhìn thoáng qua thấy sắc mặt của tên 3S đứng cạnh đó, khẽ lắc đầu: "Chỉ là bản lĩnh của một người cấp siêu 4S thôi, chả có gì hơn."
Mọi người: "..."
Tên 3S kia: "..."
Phương Minh quay sang nói lí nhí với Cung Liên Vũ: "Cậu ta nói vậy không sợ người ta nghĩ quẩn hả trời."
Cung Liên Vũ vẫn nhắm chặt mắt, im lặng không nói gì.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!