Kỳ Hòa đơ cái mặt cậu ra.
Tình huống hiện tại đã hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của cậu rồi, ngực cả hai kề sát nhau, nhịp tim dữ dội của Diêm Xuyên Bách cứ thế va mạnh vào cậu từng hồi một..... Diêm Xuyên Bách giải phóng bản năng sẽ là như thế này sao?
Bên tai bỗng vọng lại giọng nói pha lẫn vài phần bức bối, "Kỳ Hoà."
Cậu cảm nhận được Diêm Xuyên Bách tiến sát lại rất gần mình, gần đến mức môi sắp chạm vào cậu luôn. Cậu theo phản xạ túm lấy vai anh, tim cũng bất giác đập nhanh: "Sao vậy?"
Bàn tay đang đặt nơi eo cậu lần theo sống lưng hướng lên trên, từng chút từng chút siết chặt cậu hơn nữa ——
Diêm Xuyên Bách rũ mắt nhìn chằm chằm vào vành tai, vào cổ cậu: "Cậu đã chắc là muốn tôi đừng kìm nén nữa chưa?"
"Bất kể tôi có làm gì đi nữa, cậu cũng chịu được hết toàn bộ của tôi phải không?"
Làm gì cơ?
Kỳ Hòa khẽ mở to mắt, đập vào mắt chính là trần nhà trắng tuyết của phòng huấn luyện. Hơi thở nóng rực phả lên vành tai, một cơn rùng mình nhè nhẹ chạy dọc từ xương cụt lên sống lưng cậu.
Cậu theo bản năng cảm nhận được đây đã không còn là loại nguy hiểm thông thường nữa.
Nhưng đồng thời cậu cũng cảm nhận được rõ ràng giữa lúc nhiệt độ xung quanh đang giảm mạnh, động năng trung bình của các hạt vi mô đang từ từ ngừng lại. Siêu năng lực hệ băng của Diêm Xuyên Bách đang vượt qua một giới hạn nào đó, tiến gần đến khái niệm "độ không tuyệt đối"[1]——
[1] Độ không tuyệt đối là nhiệt độ thấp nhất có thể có, tại đó mọi chuyển động nhiệt của các hạt nguyên tử và phân tử ngừng lại.
Diêm Xuyên Bách cần phải đột phá.
Sức mạnh tinh thần cuồn cuộn ập về phía cậu.
Kỳ Hòa hơi cau mày ưỡn cổ lên, trong mơ hồ phát ra một tiếng rên cực kỳ khẽ: "Ưn..."
Ánh mắt Diêm Xuyên Bách bỗng tối sầm xuống.
Anh nghiêng đầu, áp môi lên cái gáy thon dài của Kỳ Hòa.
Dưới làn da nóng rực lộ ra mạch đập bình bịch. Hàng mi anh khẽ run run, càng làm nụ hôn sâu thêm. Cánh tay anh lại siết chặt hơn nữa, giống như muốn hòa người kia vào trong cơ thể mình luôn vậy.
Khớp ngón tay Kỳ Hòa quặp lại, bấu vào tấm lưng đang căng cứng trước mặt.
Bờ môi nóng hổi cọ trên gáy cậu, theo góc nhìn bình thường: Diêm Xuyên Bách đang hôn cậu..... Nhưng bọn họ phải 'gần gũi' như vậy sao?
Sức mạnh tinh thần từ đối diện vẫn đang đè nặng lên cậu.
Đồng thời nhiệt độ, vật chất và chuyển động nguyên tử xung quanh đều đang thay đổi, vô số thông tin hỗn tạp tràn vào não cậu.
Kỳ Hòa dứt khoát nhắm mắt lại, ghì chặt lấy Diêm Xuyên Bách.
Thân thể hai người từ trên xuống dưới dính chặt không kẽ hở, đầu gối cậu tì bên hông anh. Trong lúc chống đỡ sức mạnh tinh thần, cơ thể lại vô thức áp sát về phía đối phương. Bốn bề là giá lạnh tột cùng, chỉ có khoảng không chật hẹp này là nóng muốn phỏng người: Rõ ràng chẳng làm gì cả, vậy mà lại như một cuộc quấn quýt đến tàn hơi, lặng thinh không tiếng động...
Một lúc sau, sức mạnh tinh thần ập vào cậu dường như đã dừng lại.
Hàng mi Kỳ Hòa khẽ run run rồi mở mắt ra.
Nhưng đôi môi áp lên cổ cậu vẫn chưa chịu rời đi. Cậu hơi nghiêng đầu, hơi ấm kia liền sượt qua làn da, "Diêm Xuyên Bách?"
Diêm Xuyên Bách vẫn chưa buông cậu ra, anh cụp mắt nhìn làn da trắng ngần bị nhuộm đỏ vì hơi thở của anh. Môi anh lại nấn ná một chút, giọng nói mơ hồ phát ra giữa khe hở: "... Ừm."
Bắp đùi Kỳ Hòa có hơi nhũn ra: "Anh ổn rồi chứ?"
— Không ổn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!