Chương 31: Quà chia tay

Bên tai chỉ còn vang vọng tiếng tim đập dồn dập.

Từng nhịp, từng nhịp va vào cậu, nhưng lúc này Kỳ Hòa vẫn chưa hoàn toàn lấy lại được tri giác, chỉ nghĩ đó là tiếng đập của màng nhĩ hòa cùng nhịp đập của chính mình mà thôi.

Mồ hôi nhễ nhại men theo trán và cổ chảy xuống, như muốn làm ướt cả áo của Diêm Xuyên Bách.

Kỳ Hoà tạm thời không rảnh để ý đến mấy cái đó.

Cậu đang cảm nhận những biến đổi nhỏ nhất trong cơ thể mình sau lần tiến hoá thứ ba. Lần trước, cậu có thể đồng thời điều khiển nhiều loại lực, lần này cậu giống như đã chạm tới một nguồn lực còn 'khủng' hơn cả thế nữa —

Nhịp tim cậu cũng theo đó mà đập nhanh hơn chút.

Hệ thống sau khi bàng hoàng thì ngơ ngơ ngác ngác ló đầu ra: [... Tôi còn tưởng ngài đi bán muối luôn rồi chứ.]

Nó dè dặt hỏi: [Ngài có mọc ra thêm nhánh mới nào không?]

Kỳ Hòa điều chỉnh lại nhịp tim, nói: "Yên tâm, tạm thời chưa dùng đến."

[... Tạm thời á?]

Có những thứ "sức mạnh" không thể tuỳ tiện sử dụng được, cậu có thể không cần, nhưng cũng không thể không dùng đến.

Cậu khá hài lòng với lần tiến hóa này.

Trán cậu vô thức cọ nhẹ một cái, cánh tay đang vòng sau eo cậu lập tức siết chặt. Ngay sau đấy, một bàn tay lớn tiến tới vén tóc mái ướt dính trên trán của cậu sang một bên, dùng lòng bàn tay lau đi mồ hôi đang lấm tấm trên đó ——

Tầm nhìn bỗng trở nên rộng thoáng, Kỳ Hòa bất giác ngẩng đầu lên.

Lọt vào mắt cậu đầu tiên chính là đôi mắt của Diêm Xuyên Bách.

Diêm Xuyên Bách đang cúi đầu nhìn cậu, trong đôi mắt đen sâu thẳm kia là những cảm xúc mơ hồ đang cuộn trào. Đôi môi mỏng của anh mím chặt, không rõ đã nhìn cậu bao lâu rồi.

Tri giác dần trở lại, Kỳ Hòa nhận ra bàn tay trên trán mình có hơi lạnh.

Diêm Xuyên Bách cụp mắt xuống, giọng khàn khàn: "... Cậu ổn rồi chứ?"

Kỳ Hòa cảm nhận một chút: "Ừm ổn rồi, chỉ là chưa thể cử động được thôi."

Một giây sau cơ thể đột nhiên bị nhấc bổng ——

Diêm Xuyên Bách bế thốc cậu lên, cậu cũng theo quán tính mà ôm lấy vai người kia. Phù hiệu quân hàm và khuy áo trên đồng phục có hơi cấn, Diêm Xuyên Bách sải bước dài qua lối đi, rồi cúi người xuống đặt cậu nằm lên giường.

Chân anh đáp ở mép giường, lại kéo thêm một chiếc gối tới kê dưới đầu cậu. Sau đó cũng ngồi xuống rồi nghiêng người nhìn cậu.

Hai người đối diện nhau, Kỳ Hòa: "..."

Diêm Xuyên Bách nhìn cậu, dịu dàng nở nụ cười lạnh: "Lần này lại là gì nữa đây?"

Kỳ Hòa nghiêm mặt nói: "Ch——"

Diêm Xuyên Bách đoán trước: "Chuột rút?"

Kỳ Hòa lắc đầu: "Chập mạch."

"..."

Người trước mặt cúi đầu bật cười một tiếng. Trong tiếng cười còn lẫn chút tức giận, mu bàn tay chống bên người cậu cũng nổi gân xanh như thể đang cố kìm nén cái gì đó. Một lúc sau, Diêm Xuyên Bách lại ngẩng đầu lên.

Kỳ Hòa tưởng anh sẽ tiếp tục truy hỏi, nhưng Diêm Xuyên Bách chỉ im lặng chốc lát rồi nói: "Cậu còn cần cái hộp kia nữa không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!