Chiếc xe lao băng băng về phía căn cứ II.
Xe của Kỳ Hòa dẫn đầu đoàn, khắp nơi bên ngoài đều là loài biến dị, siêu năng lực của Diêm Xuyên Bách không ngừng tỏa ra suốt dọc đường, đóng băng lớp đất ngầm, ngăn không cho thực vật biến dị trồi lên tập kích từ bên dưới.
Hiện tại Kỳ Hòa đã có thể điều khiển hai loại lực cùng lúc.
Cậu vừa tăng tốc cho đoàn xe phía sau vừa chế ngự đám biến dị từ hai bên ập đến. Khung cảnh bên đường lướt vùn vụt ngoài cửa sổ, chỉ để lại những vệt mờ kéo dài.
Trong xe không ai lên tiếng cả.
Từ gương chiếu hậu, Kỳ Hòa liếc nhìn Tiểu Hải đang ngồi ngoan ngoãn ở hàng ghế sau: 10 tuổi, hệ trị liệu, tiềm năng cấp S, sắp sửa thân cô thế cô đến tổng bộ.
Cậu ngẫm nghĩ, rồi quay đầu dịu giọng hỏi, "Em có căng thẳng không?"
Tiểu Hải hơi giật mình, rồi gật đầu, "Một chút ạ."
Kỳ Hòa vừa định an ủi thì nghe thấy thằng bé nói với giọng bồn chồn, "Đây là lần đầu tiên em ngồi xe chạy nhanh như thế á."
"..."
Cậu im lặng một thoáng, hỏi lại, "Em say xe à?"
Tiểu Hải rất hiểu chuyện đáp, "Dạ không sao, em đã tự chữa cho em rồi."
Kỳ Hòa khen ngợi một câu: Không hổ là hệ trị liệu. Rồi cũng không nói thêm gì nữa, cậu quay đầu đi tiếp tục chuyên tâm dẹp đám biến dị trên đường.
Quân đội có lập một số trạm tiếp tế dọc theo tuyến đường.
Tối hôm đó cả đoàn dừng lại nghỉ ngơi tại một trạm, rồi sáng hôm sau lại tiếp tục lên đường đến điểm bàn giao.
Khoảng bốn giờ chiều, cuối cùng họ cũng đã đến chỗ hẹn.
Địa điểm là một trạm trú nằm gần căn cứ II.
Vừa xuống xe, những binh sĩ canh gác ở trạm vừa trông thấy quân hàm trên vai Diêm Xuyên Bách, lập tức thẳng lưng đồng loạt chào: "Thượng tá!"
Tầm mắt họ lại lướt về phía Kỳ Hòa: ... Không phải người của quân đội ư?
Diêm Xuyên Bách cũng không giải thích, chỉ gật đầu rồi bước vào trong.
Toàn bộ trạm trú này là một tháp phòng thủ cỡ nhỏ.
Bên trong có đại sảnh khoảng trăm mét vuông và được chia thành nhiều khu chức năng, cùng với vài căn phòng đủ cho hai đến ba đội hỏa lực đóng quân.
Diêm Xuyên Bách đi gặp người phụ trách bên quân đội để bàn giao trước.
Kỳ Hòa ngồi xuống bên bàn chờ, người của căn cứ II vẫn chưa tới, cậu nhìn vào bức tường xám đậm trong đại sảnh, đang thả hồn nghĩ đến diễn biến của kịch bản thì bên cạnh bỗng vang lên một giọng nói khẽ khàng: "Anh ơi, siêu năng lực của anh là gì vậy?"
Cậu hoàn hồn, quay đầu lại.
Tiểu Hải ngồi cạnh cậu, dáng vẻ ngoan ngoãn. Có lẽ vì trải qua biến cố nên gương mặt non nớt ấy đã có thêm vài phần trầm tĩnh và trưởng thành sớm hơn so với lứa tuổi.
Kỳ Hòa nói: "Là lực á."
Tiểu Hải suy nghĩ một chút rồi khen: "Đỉnh quá ạ."
Kỳ Hòa cũng lịch sự đáp lại: "Siêu năng lực của em cũng đỉnh không kém đâu."
Vừa dứt lời, cậu đã thấy đối phương im lặng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!