Kỳ Hoà hoàn toàn không hay biết gì về cơn sóng ngầm đang cuồn cuộn trên sân tập.
Bởi vì bây giờ cậu đã nghĩ ra một phương pháp kiểm tra mới.
—— Phương pháp enumeration[1].
[1] Phương pháp liệt kê toàn bộ khả năng.
Dù sao thì cậu cũng chỉ nói miệng thôi chứ cũng đâu có bắt Diêm Xuyên Bách phải thật sự làm theo. Nghĩ vậy cậu lại cầm súng lên, tiếp tục luyện tập.
Sau lưng, Diêm Xuyên Bách đối diện với ánh mắt sâu kín của Quan Thượng Thuần, hình như cũng đoán được đối phương đang nghĩ gì. Nhưng anh chẳng buồn giải thích, chỉ khẽ nhếch môi, công khai thừa nhận ——
Thật lòng mà nói thì anh đúng là có mưu đồ riêng chứ cũng không hẳn là vì phối hợp với Kỳ Hoà.
Quan Thượng Thuần nheo mắt lại, quay mặt đi.
Đoàng! Đoàng! Tiếng súng lại vang lên dồn dập.
Du Thiên Tinh đứng chết trân tại chỗ nhìn một màn này.
Mấy giây sau hắn mới hoàn hồn, tiến lại gần Diêm Xuyên Bách, hạ giọng nói, "Tuy nói là vì tình mà hạ mình xuống bụi trần..." Nói đến đây sắc mặt hắn phức tạp vô cùng, "Nhưng cậu thế này, thì gần như hạ mịa nó xuống mồ luôn rồi còn gì."
Dù sao hắn cũng từng là đồng nghiệp cũ trong quân đội, nên Diêm Xuyên Bách nể tình mà giải thích một câu, vừa nói anh vừa nhắm chuẩn hồng tâm, "Cũng không hẳn như cậu nghĩ đâu."
Ngư Giáng đẩy xe lăn đi ngang qua sau lưng họ: Cậu cứ kệ tôi... Tôi muốn vậy đó...
Gương mặt nhỏ của cô nghiêm lại. Đã đến nước này rồi, sao còn chưa chịu lò vi sóng chứ?!
Kết thúc phần bắn súng là đến phần đấu thực chiến.
Hôm nay cặp đầu tiên là Quan Thượng Thuần và Du Thiên Tinh. Tốt xấu gì Du Thiên Tinh cũng từng được đào tạo bài bản trong quân đội, đánh đấm cũng khá ra trò, thành thử ra gần như áp đảo Quan Thượng Thuần.
Kỳ Hoà đứng ngoài quan sát: Tuy đang bị lép vế, nhưng tốc độ và khả năng phán đoán của Quan Thượng đều có phần cải thiện rõ rệt. Xem ra chuyện hắn nói muốn ra tiền tuyến không phải chỉ là lời nói suông.
Lại thêm một cú chặt tay kèm đá quét chân.
Bốp! Cơ thể Quan Thượng Thuần loạng choạng, gần như suýt ngã —
Lúc này một lực kéo bỗng xuất hiện giữ hắn lại, giúp hắn đứng vững.
Kỳ Hoà thu tay về: Tối qua Quan Thượng vừa bị bong gân, nên giờ không thể để nó nặng thêm nữa.
Quan Thượng Thuần cũng cảm nhận được, sau khi đứng vững lại thì quay sang Kỳ Hoà, hai mắt tỏa sáng lấp lánh, cười hớn hở, "Kỳ Kỳ, cảm ơn cậu nha. Cậu lại cứu tôi nữa rồi."
Kỳ Kỳ.
Kỳ Hòa im lặng: Ấn tượng của hắn về cậu vẫn dừng ở xe bay à?
Quan Thượng Thuần dường như cũng ý thức được nên vội giải thích, "Xin lỗi, tôi lỡ miệng. Nếu cậu không thích thì..."
Kỳ Hoà: "Ừ không sao, anh muốn gọi gì cũng được."
Vừa dứt lời, bên cạnh khẽ vang lên một tiếng: "Ha ha."
"?" Kỳ Hoà quay đầu, chỉ thấy Diêm Xuyên Bách đang trưng cái mặt mỉa mai ra, "Anh cười cái gì đấy?"
Diêm Xuyên Bách điềm nhiên đáp, "Đâu có, tôi đang gọi cậu mà, Hòa Hòa á."
"..." Kỳ Hoà vặn ngược lại, "Thế anh muốn tôi gọi anh là gì, Ba Ba à?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!