Hai người một trước một sau đứng dậy rời đi.
Trong phòng họp chỉ còn lại ba người, nhất thời im lặng không một tiếng động.
Quan Thượng Thuần cụp mắt xuống không nói lời nào, còn Du Thiên Tinh và Ngư Giáng thì trợn tròn xoe mắt, không dám thở mạnh.
Hành động khi nãy của Diêm Xuyên Bách rõ như ban ngày vậy. Hai người họ chỉ thấy Quan Thượng Thuần đang rủ Kỳ Hòa đi tập thì ngay sau đó Diêm Xuyên Bách đã gửi tin nhắn đến ngay trước mặt mọi người, thế là Kỳ Hoà quay ngoắt sang từ chối Quan Thượng Thuần luôn.
Bầu không khí có thể nói là cuồn cuộn sóng trào!
Cảm giác vi diệu trong lòng Du Thiên Tinh càng lúc càng mãnh liệt, có điều hắn vẫn cố giữ nụ cười phải phép, quay sang nói với Quan Thượng Thuần, "Quan Thượng, cậu là..."
"Kỳ Kỳ vì thượng tá Diêm mà từ chối tôi."
Quan Thượng Thuần ngẩng đầu lên, dứt khoát nói toạc ra. Hắn khẽ cười, giọng điệu chậm rãi từ tốn, "Tôi thật muốn biết anh ta đã gửi gì cho cậu ấy."
Trước mặt vang lên hai tiếng hít khí lạnh: ——!
Du Thiên Tinh hít sâu mấy giây, sau đó giơ hai tay ra như muốn can ngăn đối phương, "Ê khoan nha, cậu định chen chân vào giữa hai người họ hả? Làm tảm tiêu không có tốt đâu!"
"Tiểu tam sao?" Quan Thượng Thuần nghiêng đầu khó hiểu nhìn hắn, "Nhưng bọn họ có quen nhau đâu."
Du Thiên Tinh, "?"
"Không quen á?" Hắn quay sang Ngư Giáng, người đang cố mở banh con mắt để phân biệt câu chữ của cả hai, "Cô cũng biết mối quan hệ của bọn họ mà đúng không, bộ họ thật sự đang không quen nhau hả?"
Ngư Giáng chớp mắt một cái, nghĩ đến đó là mối quan hệ đã chia tay nhưng chưa quay lại, bèn đáp, "Đúng vậy."
"..." Du Thiên Tinh nghẹn lời.
Quan Thượng Thuần đứng dậy, chuẩn bị rời đi.
Trước khi bước ra khỏi phòng họp, hắn bỗng quay đầu lại, trong mắt ánh lên tia chiếm đoạt quyết liệt, "Kỳ Kỳ mạnh như vậy, theo tôi thấy thì chẳng có ai xứng với cậu ấy đâu. Mà đã không ai xứng thì tôi và thượng tá Diêm đều xuất phát chung một vạch cả thôi."
Nói xong hắn gật đầu chào hai người rồi bước ra ngoài.
Trong phòng họp, hai người còn lại: ...
Rốt cuộc bọn họ đã bỏ lỡ khúc nào vậy chời!!!Diêm Xuyên Bách hẹn gặp cậu vào buổi tối.
Hôm nay sau khi vừa rút khỏi chiến trường đầy bụi cát, Kỳ Hòa trở về ăn cơm rồi tắm rửa một phát, kế đó lên tầng 29 gõ cửa.
Cửa mở, Diêm Xuyên Bách mặc đồ thường ngày đứng đợi sẵn bên trong.
Thấy cậu tới, anh khẽ nhướng mày, sau đó nghiêng người để cậu vào trong.
Sắc trời bên ngoài cửa sổ sát đất đã tối hẳn. Chỉ còn lại ánh sáng lờ mờ hắt từ lõi năng lượng và dải đèn dịu nhẹ trong phòng soi sáng.
Diêm Xuyên Bách bước vào trong ngồi xuống mép giường.
Anh chống hai tay ra sau, ung dung thong thả nhìn cậu, "Muốn làm gì đây?"
Kỳ Hoà xác nhận lại, "Gì cũng được à?"
Diêm Xuyên Bách gật đầu, mỉm cười như thể ngầm đồng ý.
Hiện tại, cậu đã biết kịch bản không cho phép Diêm Xuyên Bách tiếp xúc với một thứ gì đó, nhưng nếu là lấy từ trên người anh thì...
Trong lòng bàn tay Kỳ Hòa xuất hiện một con dao nhỏ, "Tôi cần chút máu của anh."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!