Kỳ Hòa vẫn còn đắm chìm trong mớ suy luận của mình, hoàn toàn không nhận ra có gì bất thường hết. Mãi cho đến khi cậu phát hiện ra cả bàn ăn bỗng im lặng một cách khó hiểu.
Cậu quay đầu, bắt gặp ánh mắt của cả bọn đang nhìn mình chòng chọc, "Sao mọi người dừng ăn hết vậy?"
Mạnh Nghiên nín thở, nhìn cậu đăm đăm, cẩn thận dò hỏi, "... Bọn tôi, có thể ăn tiếp được à?"
Kỳ Hòa, "?"
Hệ thống đau đớn lên tiếng: [Ngài lại nói cái gì xà lơ nữa dãy!]
Kỳ Hòa ngớ ra hai giây, rồi như bừng tỉnh: ... Ôi thôi chết, đám này hiểu lầm rồi.
Cậu vội giải thích, "Không phải như mọi người nghĩ đâu."
Mặc Giai Ngôn phản ứng mau lẹ, "Yên tâm đi, bọn tôi cũng đâu có nghĩ sâu xa đâu."
Diệp Di ở dưới bàn lén đá nhẹ vào chân cô nhóc một cái.
Một tiếng hít khí thật dài vang lên từ đối diện, Diêm Xuyên Bách như thể không nhịn nổi nữa, ánh mắt sâu thẳm nhìn về phía cậu, "Kỳ Hòa."
Kỳ Hòa quay sang, "Anh cũng nghĩ nhiều rồi."
Diêm Xuyên Bách nhìn cậu mấy giây, sau đó khẽ cười, là một nụ cười không rõ ý tứ. Mà anh cũng không phủ nhận, "Chắc vậy quá."
"?" Kỳ Hòa.
Chủ đề dừng lại ở đó, mọi người lại tiếp tục ăn ăn ăn.
Bầu không khí rôm rả trở lại, chỉ là mấy câu đối thoại sau đó chẳng ăn nhập gì với nhau cả:
"Ê món khoai tây xào này cũng ngon quá chừng."
"Đúng rồi, Mạnh Nghiên vừa tăng sản lượng lên gấp rưỡi đấy."
"Gần đây căn cứ lại có thêm nhiều người nữa..."
"Không sai, cực cho mọi người rồi."
Kỳ Hòa, "..."
Cậu khẽ thở dài ngao ngán, tạm gác lại chuyện kiểm tra sang một bên, cầm đũa lên ăn tiếp.
Cơm nước xong xuôi, cả bọn vẫn chưa chịu rời đi.
Kỳ Hòa ở một bên dọn bàn, Mạnh Nghiên mang theo mấy viên đường, nói là sẽ pha nước cho cả nhóm cùng uống, cô lần lượt bỏ từng viên vào từng cốc. Diêm Xuyên Bách không biết nghĩ đến cái gì, liếc sang Kỳ Hòa một cái rồi đột nhiên rút cốc của mình lại, "Tôi không uống đâu."
Mạnh Nghiên hỏi, "Anh không thích đồ ngọt à?"
Diêm Xuyên Bách chỉ thuận miệng đáp, "Ừm."
Hệ thống lập tức cảnh giác: [... Ngài xem xem, có khi nào Diêm Xuyên Bách đã đoán ra được điều gì đó rồi hay không?]
"Ảnh cũng đâu có ngốc." Kỳ Hòa vừa dọn bát đĩa vừa đứng dậy nói, "Dù sao trên người tao có quá nhiều điều không thể giải thích mà. Chỉ là không biết ảnh đã đoán được tới đâu thôi."
Nếu muốn quậy banh cốt truyện, Diêm Xuyên Bách càng biết nhiều thì lại càng có lợi cho cậu.
Cậu đi vào bếp, trầm ngâm nói, "Nếu tao trực tiếp nói với ảnh về chuyện kịch bản thì sẽ thế nào nhỉ?"
Trong đầu không thấy nói năng gì.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!