Tiếng bước chân dồn dập vang lên từ phía sau.
Dưới luồng điện vô hình cực mạnh kia, Kỳ Hòa cảm thấy toàn thân như đang bị thiêu cháy. Cậu cắn răng chịu đựng cơn co giật ấy, ngay khoảnh khắc Diêm Xuyên Bách lao tới gần, thì đột nhiên dùng 'lực' đẩy đối phương ra —
"... Đừng lại đây."
Diêm Xuyên Bách khựng lại, dừng cách cậu một bước chân.
Bàn tay đang đưa ra của anh khẽ siết lại, ánh mắt dán chặt vào người trước mặt, dưới vẻ bình tĩnh kia có gì đó đang cuộn trào.
Kỳ Hòa chống tay trên mặt đất quay lưng về phía anh, đầu cúi thấp. Dưới lớp áo thun, xương bả vai khẽ run bần bật.
May mà trong nhà ăn không đông lắm nên chẳng mấy ai chú ý đến bên này. Quan Thượng Thuần sau khi thấy Diêm Xuyên Bách bị cản thì cũng không tiến lại gần nữa. Kỳ Hòa nhìn chằm chằm sàn nhà trước mặt, đầu óc nhảy số liên tục.
Trước khi bị 'trừng phạt', cậu chỉ làm đúng hai việc với Diêm Xuyên Bách:
Một, là đưa ống dinh dưỡng; hai, là cho anh viên đường.
Nhìn vào thì rất bình thường, nhưng chắc chắn có chỗ nào đó có vấn đề.
Cậu nghiêng đầu, cố chịu đau nói, "Đưa ống dinh dưỡng cho tôi."
Diêm Xuyên Bách hơi sững người, nhưng anh cũng không hỏi, lập tức đưa cho cậu. Lúc ống dinh dưỡng được đưa tới trước mặt, Kỳ Hòa cố ý tránh ngón tay anh rồi mới nhận lấy. Song dù đã lấy lại ống, nhưng cảm giác đau đớn và cơn co giật vẫn không thuyên giảm chút nào.
Cậu lại siết chặt tay, rũ mắt nói tiếp, "Đưa tôi cốc nước."
Người bên cạnh lật đật đứng thẳng dậy, đưa cốc nước cho cậu.
Ngón tay Kỳ Hòa run run khiến cho nước trào ra ngoài một chút. Ngay khoảnh khắc Diêm Xuyên Bách rút tay lại, dòng điện dường như suy yếu đi.
Cậu khựng người, giả vờ lỡ tay hất đổ hết cốc nước.
Lộp bộp, viên đường chưa tan cứ vậy mà theo nước đổ đầy ra sàn.
Dòng điện trừng phạt cuối cùng cũng dừng lại. Toàn thân căng cứng của cậu cũng vì thế mà thả lỏng.
Cả người ra đầy mồ hôi mồ kê, tóc tai ướt nhem dính trên trán, áo mỏng dán sát lên người, nom có phần chật vật, là hình ảnh rất hiếm khi thấy ở cậu.
Một giọng nói đột ngột vang lên từ phía sau, "Giờ chạm vào cậu được chưa?"
Kỳ Hòa quay đầu lại, "Sao cơ?"
Nhưng bóng người cao lớn kia đã bước đến, một tay nhấc bổng cậu lên, để cậu dựa vào lòng mình. Cánh tay Kỳ Hòa vắt lên vai Diêm Xuyên Bách, Diêm Xuyên Bách khẽ cau mày, tay càng ôm chặt eo cậu hơn nữa.
Cảm nhận được đối phương muốn cúi xuống —
Kỳ Hòa vội chụp lấy cánh tay Diêm Xuyên Bách, "... Đừng." Cậu vẫn chưa tới mức phải bị bế về đâu.
Cậu nói, "Để tôi ngồi nghỉ chút là được."
Diêm Xuyên Bách như cân nhắc hai giây, rồi đặt cậu xuống cái ghế phía sau.
Kỳ Hòa chống một tay bên hông.
Mặt cậu hơi rũ xuống, khóe mắt vì mồ hôi thấm vào mà ửng đỏ, cộng thêm khí chất lười nhác trời sinh, không hiểu sao lại toát lên vẻ quyến rũ khó tả.
Diêm Xuyên Bách nhìn vài giây, rồi nghiêng người tới chắn ngang tầm mắt của người khác.
Quan Thượng Thuần đang lo lắng dõi theo, "..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!