Chương 24: Kích hoạt

Trên sân huấn luyện, mọi người im lặng như tờ.

Bụi cát tản đi, lộ ra ba bóng người phía trước.

Ba người tách ra theo ba hướng.

Kỳ Hòa lập tức lùi về sau hai mét, tiện tay kéo theo Quan Thượng Thuần. Diêm Xuyên Bách cũng phản ứng cực nhanh mà né sang một bên, bộ quân phục phẳng phiu dính chút bụi đất, anh phủi phủi rồi bình tĩnh nhìn về phía Chu Thuận trong hàng ngũ.

Sau đó lại nhìn thoáng qua Quan Thượng Thuần, giống như là tha thứ điều gì đó mà nhẹ nhàng thu hồi ánh mắt.

Quan Thượng Thuần bị dọa lần hai: "..."

Bây giờ trông hắn lem luốc vô cùng, chỉ còn mỗi đôi mắt là vẫn sáng, nhìn đặc biệt tội nghiệp.

Đám học viên trên sân đều ngơ ra.

Sau đấy tất cả đồng loạt nhìn về phía Chu Thuận: Đây là dũng sĩ đến từ phương nào dãy, vừa tới đã chém rồng luôn rồi sao?

Chu Thuận chưa nhận thức được vấn đề, vẫn đang đắm chìm trong thành tựu sau khi một hơi phục kích ba dị nhân cấp S, còn hăng hái hỏi, "Là huấn luyện kiểu vậy có đúng không?"

Kỳ Hòa lẳng lặng nhìn qua: Này là sau khi tái thiết lập nhận thức, lòng tin cũng được hồi sinh à?

Một lát sau cậu gật đầu, dịu dàng nói, "Đúng vậy, anh làm tốt lắm. Sẵn lên đây luôn, buổi học hôm nay sẽ bắt đầu từ anh."

Chu Thuận không hiểu chuyện gì, lững thững bước lên.

Hệ thống nói một cách thương hại: [Chu

- đạo cụ giảng dạy cho thời kỳ tận thế

- Thuận. Tuy không phải đồ xài một lần, nhưng cũng sắp toang tới nơi rồi.]

"Rồi sao nữa, phải làm gì tiếp..."

Lời còn chưa dứt đã 'bịch' một tiếng! Chu Thuận chưa kịp bước ra khỏi hàng ngũ thì đã quỳ rạp ngay tại chỗ.

Giọng giảng dạy từ tốn của Kỳ Hòa vang lên từ phía trước, "Bài học đầu tiên của tập kích: Trước khi thành công thì không được thu tay; còn nếu đã để lộ thân phận, phải đề phòng bị phản đòn."

Chu Thuận: "..."

Hắn quỳ bẹp trên đất, choáng váng mất mấy giây, "Chuyện gì vừa xảy ra vậy? Sao tôi lại quỳ đây rồi??"

Một học viên đứng cạnh đó không nỡ nhìn, khẽ nói, "Siêu năng lực của huấn luyện viên Kỳ là khiến người ta quỳ xuống á."

Chu Thuận kinh hãi ngước đầu lên, "Siêu năng lực của cậu ấy không phải hệ lực sao?!"

"Thì chính là dùng lực ép người ta phải quỳ đó."

"..."

Chu Thuận cuối cùng cũng run lên, lề mề đứng dậy bước lên phía trước.

Bịch! Bịch! Tiếng thân thể đập xuống đất vang lên liên tục, hòa lẫn với tiếng k** r*n thảm thiết.

Diêm Xuyên Bách đứng một bên, chờ người kia vừa bò dậy thì tiện tay kết một lớp băng mỏng trên mặt đất để đáp lễ. Theo sau đó là một tiếng "Cái đéo —?" Vang dội, anh thu hồi lại tầm mắt, quay sang nhìn Kỳ Hòa:

"Tôi về lại bên kia đây."

Kỳ Hòa vừa chỉnh Chu Thuận vừa gật đầu, "Ừa."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!