Chương 22: Quy thuận

Người dân đúng giờ quay về phòng, còn Chu Thuận thì chưa. Với tư cách là người đứng đầu khu trú ẩn, hắn còn phải ngồi ở quảng trường trung tâm thêm một lát nữa để xác nhận việc tuần tra đêm vẫn đang diễn ra bình thường.

Mười lăm phút sau, hai đội tuần tra đúng giờ băng qua trước quảng trường nhỏ.

Chu Thuận nhìn trật tự tuần tra đâu vào đó, yên tâm: Đêm nay cũng là một đêm bình yên.

Hắn vừa định đứng dậy vận động một chút thì bất ngờ thấy một bóng đen từ khu dân cư đối diện lao ra. Trong màn đêm bao phủ, tốc độ cực nhanh, thoáng cái đã đến trước quảng trường —

Ánh sáng hắt lên, rõ ràng là một con zombie!

Chu Thuận giật bắn người: Sao giữa trung tâm khu dân cư lại xuất hiện zombie?

Hắn lập tức rút súng bên hông, ngắm bắn: Đoàng!

Viên đạn xuyên đầu, zombie gục xuống tại chỗ.

Chu Thuận thở phào, nhét súng vào lại, sắc mặt không mấy tốt: Đội tuần tra làm ăn kiểu gì vậy? Vừa mới đi ngang qua, sao có thể để zombie xuyên hết tầng tầng lớp lớp phòng tuyến mà lọt vào đây chứ?

Cũng may lúc này mọi người đều đã về phòng hết rồi.

Hắn nghĩ vậy xong thì định gọi thuộc hạ tới, "Trương—"

Vừa mở miệng, zombie dưới đất bỗng dưng đứng dậy.

Chu Thuận sững người, chưa kịp nghĩ đã vội giơ súng lên nã đạn liên tiếp: Đoàng đoàng đoàng!!!

Zombie lắc lư vài cái, rồi lại tung tăng nhảy nhót lao thẳng tới!

Clm?????? Chu Thuận kinh ngạc tột độ.

Loạt tiếng súng vừa rồi đã kinh động đến dân cư và đội tuần gần đó, mọi người lần lượt chạy ra. Chỉ thấy con zombie kia lao tới sát Chu Thuận, linh hoạt tránh né siêu năng lực công kích, rồi bất ngờ nhào bổ tới—

"Chuyện gì vậy?"

"... Có zombie!"

Lại thêm mấy phát súng, nhưng trong cơn hoảng loạn đều bắn trượt.

Chu Thuận trợn to mắt nhìn zombie sấn đến sát trước mặt, móng vuốt lóe sáng vung tới: Đánh không chết, căn bản đánh không chết!

Nhịp tim hắn đập loạn, cánh tay tức khắc bọc một lớp giáp đất, nện thẳng một đấm vào đầu con zombie đối diện! Lờ mờ cảm thấy có hơi lạnh len vào, móng vuốt bị một lớp băng mỏng gần như không thể thấy bao lấy, xé rách toạc áo hắn.

"Anh Chu —!"

Bịch, zombie bay ngược ra ngoài, ngã xuống đất cách đó mấy mét, đám dị nhân xung quanh đồng loạt xông lên, khống chế con zombie vừa ngã.

Chu Thuận ngồi phịch xuống đất, vẫn chưa hoàn hồn.

Lúc này con zombie mới thật sự không nhúc nhích nữa.

Nhóm dị nhân đứng cách vài mét, xung quanh còn có người dân vây xem. Mọi người nhìn về phía Chu Thuận với ánh mắt bi thương và hoảng sợ: "Anh Chu, anh... Bị zombie cào rồi."

"Lão đại..."

Chu Thuận lồm cồm bò dậy, "Sao mấy người nói chuyện giống như đang truy điệu tôi vậy hả?" Hắn kéo ống tay áo ra, "Tôi chỉ bị rách quần áo thôi mà!"

"Nhưng cánh tay anh có một vết xước."

Chu Thuận nghẹn họng. Lát sau hắn gượng nói: "Không phải, con zombie này trước lúc các người tới đã chết rồi!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!