Chương 21: Bài học cuộc sống quý giá

Cửa vừa khép lại, Chu Thuận rời đi.

Trong căn phòng nhỏ yên tĩnh, Kỳ Hòa im lặng một lúc rồi khẽ lắc đầu thở dài, "Anh ta thật sự đói lắm rồi."

Diêm Xuyên Bách nhìn chằm chằm tên đầu sỏ, khoé môi nhếch lên mang theo ý cười, "Trách ai đây hả?"

Kỳ Hòa khựng một nhịp rồi mới đáp, "Chủ yếu là cái tên 'Diêm Cự Cơ' nghe rất giống tên siêu sao, cực kỳ xứng với anh á."

"Thế sao của cậu lại tầm thường vậy."

"Thôi đừng giận mà, tôi cũng từng có thời gian gọi là Kỳ Đức Long Đông Cường đấy thây."

"..."

Hai người nhìn nhau vài giây. Đột nhiên Diêm Xuyên Bách nở nụ cười dịu dàng. Mà thứ này xuất hiện trên người anh lại càng khiến người ta thêm cảnh giác, "Được rồi, nghỉ ngơi đi Kỳ Gà Nồi."

Kỳ Hòa, "..."

Căn phòng tạm cấp cho bọn họ không lớn lắm.

Vừa đủ để đặt hai chiếc giường đơn, ở giữa chỉ chừa một lối đi rộng chừng một người. Ngay bên phải cửa lớn có thêm một cánh cửa sổ nhỏ.

Diêm Xuyên Bách đẩy ra nhìn một cái, "Là một cái sân."

Anh chống tay lên bệ cửa sổ, Kỳ Hòa từ phía sau nhìn ra theo. Sân không lớn, trời đã sẩm tối, lờ mờ có thể thấy một vài vật dụng sinh hoạt được xếp ở góc sân, còn có một chum nước lớn nữa.

Bởi vì không ai sử dụng, nên nước đã tràn cả ra ngoài.

Từ phía trên vọng xuống một giọng nói, "Tôi tắm sơ một chút, còn cậu?"

Kỳ Hòa ngước đầu lên, thấy Diêm Xuyên Bách đang nhìn ra sân. Có lẽ vì anh xuất thân từ quân đội, đã quen với cảnh màn trời chiếu đất. Kỳ Hòa thấy mình vẫn còn sạch, bèn lui lại nửa bước, lắc lắc đầu, "Tôi thì khỏi."

"Được thôi." Diêm Xuyên Bách nói xong bước ra, tiện tay khép cửa lại.

Kỳ Hòa xoay người nằm vật ra giường.

Lúc này hệ thống hiện ra: [Giờ đang rảnh rỗi, sao ngài không tranh thủ ra ngoài khuyên bọn họ đến căn cứ đi?]

Kỳ Hòa ngạc nhiên, "Thì ra mày còn biết quan tâm đến những thứ khác ngoài cốt truyện à?"

Giọng bong bóng của hệ thống nghẹn lại: [Tôi cũng biết chán chứ bộ.]

"Vừa đến đã vội đi khuyên này khuyên kia thì mục đích quá lộ liễu rồi, dễ khiến người ta đề phòng." Kỳ Hòa đáp, "Ở lại một đêm trước đã, ngày mai rồi tính."

[...Ò.]

Nói xong, Kỳ Hòa lại bật dậy, "À phải rồi ha, quên bảo Diêm Xuyên Bách chừa lại cho tao một gáo nước rửa mặt."

Cậu bước đến cửa bên hông, giơ tay gõ một cái. Vừa mới "Cốc" một tiếng thì cánh cửa gỗ đã lập tức "két—" mở ra, cửa không cài then. Ánh sáng trong phòng hắt ra ngoài sân.

Diêm Xuyên Bách đang ngồi trên một chiếc ghế nhỏ, áo trên đã cởi, nửa th*n d*** vẫn mặc nghiêm chỉnh. Anh cúi đầu, một tay cầm gáo múc nước dội lên người, dòng nước chảy dọc theo bờ vai và tấm lưng rộng, uốn lượn như con suối trượt qua ngọn đồi nhấp nhô, phản chiếu ra ánh nước lấp lánh.

Nghe thấy tiếng động, anh lập tức quay đầu lại.

Như dã thú bị xâm nhập lãnh địa, ánh mắt đó sắc bén mang theo ý xâm lược, thẳng tắp đối diện với đôi mắt Kỳ Hòa.

Tim Kỳ Hòa hẫng mất một nhịp vì cái nhìn ấy.

Thấy rõ là cậu, Diêm Xuyên Bách hơi khựng lại. Rồi phần lưng đang căng chặt kia dần thả lỏng, anh đặt cái gáo xuống hỏi, "Sao? Cậu cũng muốn tắm hả?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!