Cùng lúc đó trên tường thành cao ngất, Diêm Xuyên Bách hạ lệnh tập trung hỏa lực nhắm xuống phía dưới.
Tất cả dị nhân đều bị treo dính chặt lên tường, ngay hàng thẳng lối, không sót một ai. Chỉ còn lại đám zombie bị sức nặng của trọng lực ghìm xuống, tầng tầng lớp lớp, cuồn cuộn như một biển xác đang cuộn trào.
Bàn tay mang găng vung lên.
Mưa bom bão đạn lập tức bắt đầu cuộc càn quét một chiều.
Từng đóa hoa lửa nở rộ ra chói mắt.
Nhóm dị nhân vừa khéo nằm ngay góc chết của hỏa lực. Trên bức tường xám, Mạc Gia Ngôn và Diệp Di bị treo lủng lẳng cạnh nhau. Cô nhóc buồn chán đung đưa hai chân, lại còn thả xuống một mảng độc, "Đội trưởng ơi, bao giờ thì bọn mình mới được xuống thế?"
Diệp Di dù bị treo nhưng vẫn giữ được vẻ điềm tĩnh thản nhiên, "Chắc đợi lúc nào có chỗ đặt chân thì mới xuống được."
"Ò."
Cuộc càn quét kéo dài nửa tiếng đồng hồ.
Kỳ Hòa và Mạnh Nghiên đứng ngoài vòng trận chiến, đợi cho hỏa lực phía trước dần lắng xuống, cậu mới ngẩng đầu đối diện với tầm mắt của Diêm Xuyên Bách. Cách một màn hoàng hôn, đối phương gật đầu với cậu, Kỳ Hòa lại giơ tay lần nữa.
Nhóm dị nhân trên tường từ từ trượt xuống.
Cấu trúc từ trường thay đổi, từ tính tan biến.
Nhóm dị nhân lục tục rút về căn cứ. Kỳ Hòa và Mạnh Nghiên cũng lên xe, đóng kín cửa sổ rồi lái vào trong.
Vào cổng rồi, tất cả mọi người vẫn phải kiểm tra như thường lệ.
Kỳ Hòa xuống xe, vừa hoàn thành quét kiểm tra thì đụng phải Chu Tử Thiên. Chu Tử Thiên hoảng hốt phi đến trước mặt cậu, há hốc mồm hỏi, "... Cậu dùng cách nào hút bọn tôi dính lên tường được thế?"
Kỳ Hòa quả quyết nói, "Dựa vào ý chí sắt thép của các anh đó."
Chu Tử Thiên, "..."
Hắn hỏi, "Bộ nhìn tôi ngu lắm hả?"
Kỳ Hòa ngạc nhiên trước sự trưởng thành của hắn, rồi cúi xuống giật nhẹ dây đai chiến thuật, "Đây là trang bị đồng nhất của căn cứ, đảm bảo ai nấy đều mang ít nhất một vật liệu có từ tính trên người."
Chu Tử Thiên, "Ồ..."
Lúc này có một sĩ quan tiến lại làm động tác chào với Kỳ Hoà, "Cậu Kỳ, thượng tá Diêm tìm cậu đấy."
Kỳ Hòa theo hắn đi lên bức tường xám.
Tường xám cao ngất vững vàng như thành lũy. Diêm Xuyên Bách đứng ở đầu bên kia, dáng người anh thẳng tắp gần như hòa vào đêm tối đặc sệt. Kỳ Hòa đi qua, dừng lại trước mặt anh, "Anh tìm tôi à?"
Diêm Xuyên Bách quay sang nhìn cậu.
Bên dưới đai chiến thuật thắt chặt của Kỳ Hoà là chiếc áo thun đơn giản, ống tay áo được xắn lên lộ một đoạn cánh tay, dáng người trông càng thêm rắn chắc.
Anh hỏi, "Cậu lại tiến hóa thêm năng lực mới à?"
Kỳ Hòa lắc lắc đầu, "Không hẳn. Nó vốn đã ở đó rồi, không đến cũng chẳng đi."
"..."
Diêm Xuyên Bách không nói gì nữa, lại đưa mắt nhìn xuống dưới.
Quân đội đã cử người chuyên phụ trách xử lý xuống phía dưới, toàn thân mặc đồ bảo hộ. Một vùng lửa cháy rực lên, chiếu sáng cả khu vực. Ánh lửa phản chiếu gương mặt trầm tĩnh của anh, trong mắt ánh lên một tia sáng chập chờn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!