Việc đã đến nước này rồi, Kỳ Hòa hít sâu một hơi, "Cho tao xem kịch bản trước đã."
Hệ thống không dám hé răng, lặng lẽ ném ra kịch bản:
[Sau lần cậu chọc giận Diêm Xuyên Bách, anh ấy không thèm để ý tới cậu nữa. Cậu biết cứ tiếp tục thế này thì không ổn chút nào, nên quyết định tìm tới anh ấy thành khẩn xin lỗi[1].
[1] - 'Phụ kinh thỉnh tội', tức là vác roi mận gai để xin được chịu phạt → nghĩa bóng: thành khẩn tạ tội
Cậu tìm tới tận cửa, biết rõ chiêu quyến rũ chẳng ăn thua nên bèn lôi ân tình của ba mẹ năm xưa ra, hòng lung lay anh ấy lần nữa.
Mỗi một chuyện trong quá khứ cậu đều nhớ rất rõ, cậu đưa anh ấy về ▇▇▇▇]
"..."
Kỳ Hòa bẻ ngoặt tay lái, chiếc xe phanh gấp lại giữa đường rừng!
Mạnh Nghiên bị xóc một cái, giật mình nhìn sang, "Sao thế?"
Kỳ Hòa kéo phanh tay, "Xuống đây đi."
Mạnh Nghiên nhìn quanh bốn phía, cây cối cao lớn che kín trời, thực vật biến dị mọc dày đặc. Đúng là ở đây cũng có thể nghiên cứu được, nhưng... Có cần gấp gáp vậy không?
Kỳ Hòa đã mở cửa bước xuống xe: Chỉ còn ba phút nữa.
Đám thực vật biến dị xung quanh lập tức nhào về phía họ, những sợi dây leo quấn chặt, cỏ ăn thịt mọc đầy răng nhe ra. Tụi nó còn chưa kịp tới gần thì Kỳ Hòa đã giơ tay ấn một cái: Uỳnh!!!
Mọi thứ xung quanh đồng loạt ngã xuống!
Cậu nhìn kịch bản đang hiện giữa không trung, thở ra một hơi: Đang bận mà cứ phiền.
Mạnh Nghiên nhìn mà giật mình: Hình như Kỳ Hòa lại mạnh hơn nữa rồi.
Cô bắt đầu tìm một bãi đất trống, "Kỳ Hòa, cậu nói chúng ta ở đây..."
Lời còn chưa dứt, một cây cổ thụ khổng lồ đã bị nhổ bật gốc. Rễ cây bị kéo lên khỏi mặt đất, tán cây "xào xạc" quét ngang cả một mảng rừng ——
Kỳ Hòa nhìn dòng chữ [thành khẩn xin lỗi] trên màn hình, vác cả cái cây lên vai, quay sang nói với Mạnh Nghiên: "Ở đây có chỗ trống rồi đấy."
Mạnh Nghiên ngơ ngác, "... À ờm."
Cô lật đật qua đó bày biện dụng cụ thí nghiệm.
Kỳ Hòa liếc nhìn thời gian: Còn hai phút.
Hệ thống bị màn thao tác bên ngoài của cậu làm cho kinh ngạc một giây, rồi lại lên tiếng: [Dù ngài diễn xong hai đoạn đầu thì cũng vô dụng, Diêm Xuyên Bách không có ở đây, ngài định tìm tới cửa kiểu gì —?]
Câu cuối còn chưa dứt.
Chỉ thấy Kỳ Hòa vẫn vác cái cây kia, đột nhiên xoay người lại mở mạnh cửa xe 'sầm' một cái.
Cậu móc máy liên lạc ra, gọi cho Diêm Xuyên Bách.
Từng tiếng chờ vang lên, một tiếng... Hai tiếng... Ba tiếng...
[Xin ký chủ chú ý, thời gian còn lại: một phút.]
Tiếng thứ tư vang lên... Tít, cuộc gọi được kết nối.
Giọng Diêm Xuyên Bách vang ra từ bên kia, "Có chuyện gì?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!