Chương 18: Rung động

Bầu không khí trong phòng điều khiển trung tâm lập tức lắng đọng.

Ngay khoảnh khắc Kỳ Hòa ngẩng đầu nhìn về phía Diêm Xuyên Bách, tim anh bỗng hẫng mất một nhịp. Rồi anh nghe thấy đối phương nói, không thể rời xa anh.

Du Thiên Tinh dường như cũng khẽ hít sâu một hơi.

Trong máy liên lạc im lặng vài giây, rồi giọng nói hơi chần chừ của Chung Phán Thanh mới chầm chậm vang lên, "Ờm, à... Là vậy sao?"

Kỳ Hòa chắc nịch nói, "Chính là vậy đó."

Chung Phán Thanh khựng lại chút, như sực nhớ ra Diêm Xuyên Bách cũng đang đứng bên cạnh, lập tức nghiêm giọng hỏi, "Xuyên Bách, chuyện thế này sao cậu không nói sớm với tôi?"

"..."

Diêm Xuyên Bách chuyển ánh mắt sang Kỳ Hòa.

Đối phương mặt không đổi sắc, anh ngẫm lại ý tứ trong câu nói ấy, bất giác cười khẩy một tiếng: Chuyện thế này, bản thân anh cũng mới vừa biết mà.

Hệ thống khiếp vía rồi: [Ngài lại nói khùng nói điên gì đấy?]

Kỳ Hoà: "Thế có chữ nào sai không?"

Hệ thống: [...] Từng chữ một thì không sai, nhưng ghép lại với nhau thì sai quá sai luôn!!

Bên cạnh đột nhiên đáp, "Ừm."

Cậu quay đầu lại, chỉ thấy Diêm Xuyên Bách đút một tay vào túi, chẳng bận tâm chút nào mà trả lời, "Thì thiếu tướng cũng có hỏi tôi bao giờ đâu."

Kỳ Hòa liếc nhìn anh, rồi lại chậm rãi quay đi.

Chung Phán Thanh cứng họng.

Một lát sau ông thở dài một hơi. Quân đội bây giờ cũng chú trọng sự nhân đạo, chuyện đã thế này thì ông cũng chẳng thể ép buộc mà xé lẻ người nam người bắc được, "Hầy... Thôi bỏ đi."

Ông đổi giọng, "Xuyên Bách, cậu có việc muốn báo cáo phải không?"

Diêm Xuyên Bách đứng thẳng người hơn một chút, "Vâng."

Dạo gần đây không có việc gì quan trọng, quá trình báo cáo chỉ mất vỏn vẹn mười phút.

Sau khi kết thúc liên lạc.

Ba người rời khỏi phòng điều khiển trung tâm. Cánh cửa vừa đóng lại, ánh mắt Du Thiên Tinh như chất chứa ngàn lời muốn nói lập tức dán lên họ. Mà ở trong đầu Kỳ Hòa, hệ thống đã la í ới liên hồi:

[Bỏ mịa, bão tới rồi! Diêm Xuyên Bách chắc chắn đã nhận ra ngài đang kéo anh ấy vào để làm cái cớ! Này thì mở mồm ra là thính nè!]

Kỳ Hòa cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị chất vấn.

Cậu nhìn về phía Diêm Xuyên Bách.

Chỉ thấy Diêm Xuyên Bách trong bộ quân phục sẫm màu đi giữa hành lang trắng tinh, toát lên vẻ trầm lặng và kín đáo. Hàng mi hơi rũ, biểu cảm khó đoán. Cảm nhận được ánh mắt từ cậu thì anh cũng quay sang, anh chẳng hỏi han gì hết, chỉ ném lại cho cậu một ánh mắt như cười như không.

Sau đó buông một tiếng cười lạnh, "Hừ..."

Kỳ Hòa, "..."

Cậu giả lả nói, "Anh có gì muốn hỏi không?"

Diêm Xuyên Bách đứng thẳng người, nhẹ giọng nói, "Không có gì để hỏi hết."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!