Chương 17: Sắp không thể kìm nén nổi

Hệ thống cứng họng, không còn lời gì để nói.

Kỳ Hoà thở dài một hơi, ánh mắt mang theo hàm ý sâu xa nhìn anh, "Anh cũng đến rửa đồ ăn bằng nước nóng à?"

Diêm Xuyên Bách cụp mắt xuống, "Tôi đến rửa mình."

"..."

Kỳ Hòa nhìn cổ áo choàng tắm của anh, lẩm bẩm một câu, "Ăn mặc hớ hênh." Tiếp đó vui vẻ nghiêng người nhường chỗ, "Vào đi."

Cửa đóng lại, Diêm Xuyên Bách theo cậu bước vào trong phòng.

Bên trong ánh sáng mờ tối, chỉ có một vòng đèn dây soi sáng.

Chăn mỏng trên giường bị xốc lên, vẫn còn để lại nếp gấp bị đè qua, Diêm Xuyên Bách nhìn sang cậu hỏi, "Cậu đang ngủ à?"

"Đang tính ngủ."

"Vậy cậu ngủ của cậu, tôi tắm của tôi."

Hai người vừa khéo đi đến trước phòng tắm.

Bố cục giữa các căn hộ đều thống nhất một kiểu, phòng tắm đối diện với giường ngủ. Kỳ Hòa ngồi xuống mép giường, ngẩng đầu nhìn anh, "Không sao, tôi sẽ ngồi đây đợi anh."

Bước chân Diêm Xuyên Bách vừa vào phòng tắm chợt khựng lại, quay đầu nhìn cậu.

Kỳ Hòa bổ sung, "Không có ý gì khác đâu."

"Ha, tôi biết."

Nói xong, cửa phòng tắm 'sầm' một tiếng đóng lại.

Tiếng nước rào rào từ sau lớp kính mờ vọng ra.

Kỳ Hòa không nhìn về phía đó nữa, cậu nằm vật xuống giường ngước mắt nhìn trần nhà. Hệ thống run rẩy nói trong đầu cậu: [... Tại sao Diêm Xuyên Bách lại đến chỗ ngài tắm chứ!]

Cậu: "Thì máy nước nóng hỏng chứ sao."

[...]

Hệ thống cảm thấy bọn họ không nói cùng một vấn đề.

Theo lý thuyết, quan hệ hai người càng gần gũi thì càng tiện để chạy cốt truyện. Nhưng nó cứ cảm thấy cốt truyện đang lao thẳng một mạch, còn lao đến đâu thì nó cũng chẳng dám chắc.

Hệ thống dứt khoát im luôn.

Tiếng nước trong phòng tắm rất nhanh đã dừng lại.

Diêm Xuyên Bách vốn đã tắm gần xong, lúc này chỉ xả lại một lượt rồi đẩy cửa bước ra.

Hơi nước ấm áp tràn ra ngoài.

Kỳ Hòa quay đầu, đã thấy Diêm Xuyên Bách đứng ngay trước giường.

Ánh sáng phía sau khắc họa vóc dáng anh, áo choàng tắm khoác hờ, toát lên vẻ lười biếng mang tính xâm lược.

Đối mặt vài giây, Diêm Xuyên Bách vừa định mở miệng thì Kỳ Hòa đã đột nhiên hỏi, "Sao máy nước nóng phòng anh lại hỏng vậy?"

Đôi mắt kia rất sáng, chúng bình tĩnh nhìn anh, như thể trong lòng đã có sẵn đáp án, giờ chỉ đợi anh xác nhận lại mà thôi. Môi anh khẽ giật, chỉ buông một câu, "Bị đóng băng rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!