Tiếng súng không còn vang lên nữa.
Kỳ Hòa dùng một tay chặn đứng nòng súng, eo lưng thon gầy căng chặt tạo thành một đường cong căng cứng như dây cung.
Nòng súng bị ép lùi ngược lại ba phân.
Diêm Xuyên Bách cũng không buông tay, khẩu súng vẫn dí thẳng không lệch đi một ly. Tay còn lại thì khoá chặt lấy đầu gối cậu, lòng bàn tay bao trọn dán sát không kẽ hở.
Hai người đối diện nhau, một trên một dưới.
Ánh mắt Kỳ Hòa sáng quắc, hai gò má ửng đỏ.
Ánh nắng gay gắt phủ lên sân huấn luyện, bụi vàng tung bay.
Nhịp tim vẫn còn đập thình thịch, dòng máu sục sôi trong người đang dần dần bình ổn lại.
Diêm Xuyên Bách nhìn cậu mấy giây, giữa lông mày giãn ra, "Kết thúc tập kích."
Bàn tay đang giữ nòng súng khựng lại một chút, rồi buông ra.
Cơ thể căng cứng của Kỳ Hòa thả lỏng, đứng dậy khỏi người Diêm Xuyên Bách. Hơi nóng còn sót lại trên nòng súng truyền qua găng tay mỏng rồi đến lòng bàn tay cậu, đầu ngón tay hơi đỏ lên, khẽ giật nhè nhẹ.
Ánh mắt Diêm Xuyên Bách lướt qua một thoáng, rồi cũng đứng dậy.
Cả sân huấn luyện rộng lớn im phăng phắc.
Dù là lính mới hay cũ thì từ lúc hai người họ đột ngột lao vào choảng nhau đã nín thở không dám lên tiếng. Lúc này, đám tân binh lại càng im thin thít, bị chấn động không hề nhẹ..... Đây là cận chiến giữa các cấp S sao?
Nếu đổi lại là họ, e là còn chưa kịp tung chiêu thì đã bay màu rồi.
Hơn nữa vị huấn luyện viên Kỳ này, thế mà chẳng hề thua kém Diêm Xuyên Bách từ quân đội ra chút nào. Thậm chí còn có thể ép ngược trở lại!
Diêm Xuyên Bách cất súng lại bên hông, "Tôi về đây."
Kỳ Hòa gật đầu, "Tôi tiễn anh bằng mắt."
Diêm Xuyên Bách nhìn vào mắt cậu, "Không cần phiền đến chúng."
Nói xong quay lưng trở về khu huấn luyện bên cạnh.
Ở bên kia, các học viên từ xa trông thấy Diêm Xuyên Bách quay về, cả đám lập tức căng cứng: Sức mạnh bùng nổ của thượng tá Diêm cũng khiếp thật đấy!Chờ người rời đi, Kỳ Hoà mới quay lại.
Đám tân binh to mồm ban nãy đều đã cúi rạp đầu không dám hó hé, sợ bị điểm tên. Có vài ánh mắt lén liếc sang hàng ngũ của Kha Nguyên, mà mặt người kia lúc này đã đỏ như gấc.
Ò...
Kỳ Hoà thu lại tầm mắt, hiểu rồi.
Sau đó cậu chỉ đích danh mấy tên tân binh vừa nãy, "Cậu, cậu, cậu và cậu nữa." Mấy người bị chỉ đồng loạt run lên một cái. Kỳ Hoà cười hiền lành, "Cho các cậu một cơ hội, cùng xông lên khiêu chiến với tôi."
Mấy người sững ra, rồi nhìn nhau.
Cùng xông lên ư? Đánh tay đôi thua là cái chắc, nhưng cùng một lúc thì... Dù sao cũng là bốn cấp A, chẳng lẽ còn sợ mất mặt sao!
Cả bốn cắn răng, bước ra khỏi hàng.
Kỳ Hoà liếc qua đội hình của họ, nhẹ giọng nói một câu, "Bắt đầu."
ẦM!!! Bốn luồng tấn công phóng tới cùng lúc!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!