Một lát sau, Diêm Xuyên Bách hạ giọng thở ra một hơi, "Vào đi."
Kỳ Hòa chống tay một cái, lộn người vào trong, dừng lại ngay trước cửa sổ sát đất.
Hệ thống ngơ ngác ngỡ ngàng bật ngửa, [... Đây chính là "thủ đoạn" của ngài đó hả!?]
Kỳ Hòa đáp, "Thì mày nhìn đi, chẳng phải tao đã vào được rồi sao." Miễn luôn mấy cái lý do lòng vòng vớ vẩn.
Góc áo bị gió thổi bay khẽ lay động.
Một bóng người đi lướt qua cạnh cậu. Diêm Xuyên Bách đứng dậy, đóng sập cái cửa sổ còn đang mở toang kia, sau đó anh quay đầu lại nhìn cậu, "Đêm hôm không ngủ, bám ngoài cửa sổ phòng tôi làm gì?"
Kỳ Hòa đáp, "Máy nước nóng của tôi bị hỏng rồi."
Giữa hàng mày Diêm Xuyên Bách khẽ nhíu lại, "... Cái gì cơ?"
Vở kịch này cũng quá cũ rồi đấy, cứ như motif thường thấy trong mấy cuốn tiểu thuyết ba xu vậy: đêm hôm khuya khoắt, mượn phòng tắm, hai người chung một một phòng... Nhưng hiện tại người nói câu này lại là Kỳ Hoà.
Anh lại hỏi, "Thì sao?"
Kỳ Hòa thở dài, "Hơn nữa tôi cũng chưa ăn gì suốt cả ngày nay rồi."
Chủ đề bẻ lái quá nhanh, Diêm Xuyên Bách cố gắng bình tĩnh, "Thì liên quan gì?"
Kỳ Hòa lấy ra một viên tinh hạch, đặt lên mép bàn, "Cho tôi mượn phòng tắm của anh một lát nhé. Tôi muốn rửa... Rau bằng nước nóng."
"..."
Diêm Xuyên Bách nhìn cậu hai giây, đáy mắt tối hơn cả màn đêm ngoài kia, "Là sao nữa, rau bây giờ tiến hóa đến mức rửa bằng nước lạnh sẽ bị cảm hả?"
Kỳ Hòa quay sang nói với hệ thống, "Ảnh chu đáo ghê, còn giúp tao nghĩ sẵn lý do nữa chứ."
[... Tôi cho rằng đó không phải là lý do đâu ạ.]
Ánh mắt Diêm Xuyên Bách liếc tới.
Kỳ Hòa cứ đứng yên như vậy một lúc, như là bản thân có cái khí chất đặc biệt: Dù tình huống có hoang đường đến cỡ nào thì thái độ dửng dưng kia của cậu đều có thể khiến người khác cảm thấy nó vô cùng hợp lý.
Một lát sau, chẳng biết xuất phát từ ý nghĩ gì mà Diêm Xuyên Bách lại nói, "Đi rửa đi."
Kỳ Hòa nghe vậy thì gật gật đầu, sải bước về phía phòng bếp.
Đi được nửa đường lại nhớ ra cái gì đó mà quay đầu nói với Diêm Xuyên Bách, "Anh cứ ngủ tiếp đi, hay là chờ tôi nấu xong cả hai cùng ăn luôn?"
Cậu nói như thể đang ở chốn không người.
Khóe môi Diêm Xuyên Bách giật nhẹ, khẽ nói, "Cậu nghĩ tôi còn ngủ được hả?"
Kỳ Hòa như đang suy nghĩ: Nếu ăn chung thì phải chuyển sang phương án B rồi.
"Vậy anh chờ tôi rửa xong nha."Trong phòng tắm, tiếng nước ào ào vọng ra.
Một bóng người đong đưa phản chiếu trên mặt kính mờ, trông có vẻ khá ái muội. Diêm Xuyên Bách ngồi trên giường đối diện với phòng tắm, gân xanh trên thái dương giật liên hồi.
Cảnh Kỳ Hoà rửa rau cứ quẩn quanh trong tâm trí anh, không tài nào xua đi được.
Chẳng mấy chốc, cửa phòng tắm đã bật mở. Kỳ Hòa bước ra, cầm theo mớ rau đã rửa sạch.
Hơi nước phả ra, ống tay áo sơ mi được xắn cao, dính ướt một đoạn, để lộ phần cẳng tay nhỏ nhắn uyển chuyển.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!