Khi nhấp mở tin nhắn, chỉ thấy một dòng tin nhắn khô khan ngắn gọn:
[Trạm tín hiệu gặp sự cố, có tín hiệu lại thì liên lạc sau.]
Diêm Xuyên Bách lướt một cái, giọng điệu vẫn ôn hoà, "Là máy liên lạc của tôi gặp trục trặc à? Chứ cái tin 'lao ra tìm tôi' đâu rồi ấy nhỉ?"
Kỳ Hòa, "..."
Đôi mắt cậu cực bình tĩnh, nói với hệ thống, "Tao phát hiện cái anh Diêm Xuyên Bách này đúng là chẳng có khiếu hài hước gì hết."
Hệ thống: [Âu cũng là nghiệp từ cái mỏ hay thả thính của ngài ra mà.]
Kỳ Hòa dịu giọng, "Chắc tín hiệu bị nhiễu á, nên tin nhắn chưa có qua tới thôi."
Diêm Xuyên Bách khẽ cười, "Thế thì tiếc thật."
Vừa nói được đôi ba câu, phía sau lại vang lên, "Ê, có sóng rồi, có sóng rồi!" Kỷ Diễm giơ máy liên lạc lên, "Tuy không mạnh lắm nhưng thử gửi tin nhắn xem sao!"
Diêm Xuyên Bách lập tức nghiêm mặt, ngón tay lướt một cái, "Tôi gọi Du Thiên Tinh một cuộc đã."
Nhưng còn chưa kịp gọi thì tiếng "tít tít tít" đã vang lên trước. Diêm Xuyên Bách bấm kết nối, lập tức tiếng điện bị nhiễu lẫn với thông báo vang lên: [Căn cứ... Kết nối liên lạc... Đơn vị 138... Liên hệ... Thượng tá Diêm...]
Xè xè, cuộc gọi được kết nối.
Một giọng gọi gấp gáp ở đầu dây bên kia, "Đội Lý Tử Trừng... Yêu cầu cứu viện! Khu II... Hướng tọa độ, yêu cầu... Hướng 9 giờ!!"
Sắc mặt mọi người lập tức thay đổi.
Diêm Xuyên Bách trầm giọng nói, "Đã nhận thông tin. Cố gắng cầm cự."
Nói rồi cúp máy.
Cùng lúc đó Kỳ Hòa cũng xoay người leo lên xe, thắt dây an toàn xong cậu quay sang chỗ ghế lái, "Tôi..." Cậu mở miệng rồi khép lại, "Không có gì, đi thôi."
Ngoài cửa xe, Kỷ Diễm nhảy cẫng lên, "Ê! Có người cần cứu viện hả? Vậy bọn tôi cũng đi!"
Diêm Xuyên Bách liếc sang, một giây sau nói, "Theo sau."
Lời vừa dứt, chân đã đạp mạnh ga!
Chiếc xe việt dã đã qua cải tiến lao vụt qua con đường bùn nhão sau mưa, phóng thẳng về hướng 9 giờ khu II...
Sắc trời dần sáng, mưa cũng đã tạnh.
Cành cây và dây leo bốn phía tự động tách ra khi xe lao tới như nhường đường cho họ. Thi thoảng có vài nhánh cây linh tinh quất vào cửa kính xe vang lên "bốp bốp".
Diêm Xuyên Bách bất chợt hỏi, "Lúc nãy cậu định nói gì?"
Kỳ Hòa gạt chướng ngại ra, "Thôi không có gì đâu."
Bên cạnh không hỏi thêm nữa.
Chiếc xe tiếp tục lao như bay, Diêm Xuyên Bách liếc đồng hồ tốc độ trên xe, giọng điệu có hơi do dự nửa giây, "Tôi cảm thấy, tốc độ này hình như không chỉ có mỗi xe của chúng ta."
Kỳ Hòa gật đầu, "Đang gấp nên tôi gia tốc thêm á."
Bên cạnh: "..."
Diêm Xuyên Bách khẽ hít một hơi không nói gì nữa, ánh mắt trấn định nhìn thẳng phía trước, lao vọt đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!