Một mảng trắng vụt qua trước mắt.
Kỳ Hoà cởi rất mượt, đường cong uyển chuyển khuất dần vào cạp quần, chiếc áo thun vẫn vướng ở cánh tay, vết nước trước ngực dưới ánh lửa hắt vào ánh lên một màu trắng ngà dịu ấm.
Diêm Xuyên Bách đứng hình, gân xanh trên thái dương giật mạnh!
Ngay trước khi người kia kéo áo ra khỏi đầu, anh đã quay ngoắt mặt đi.
Kỳ Hoà cởi áo ra rồi vắt một cái, ép ra cả một vũng nước, sau đó vạch nó ra giũ "phạch phạch". Trên người vẫn còn ướt ướt, nhưng cảm giác đã dễ chịu hơn nhiều.
Trong không gian yên ắng bỗng có giọng nói truyền đến, "Cậu làm gì vậy?"
Kỳ Hoà ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Diêm Xuyên Bách đang ngồi đối diện cậu, ánh mắt ghim trên mặt cậu. Một tay để lên đầu gối, áo thun trên người anh cũng ướt một nửa, bó sát lấy thân thể, dây đeo chiến thuật vẫn chưa tháo xuống.
"Áo ướt, khó chịu chứ sao."
Kỳ Hoà nói xong, lại xoay người đi lấy dây đeo chiến thuật trên ghế phụ xuống, "sầm" một tiếng đóng cửa xe, rồi bước lại gần đống lửa, giơ ra hong trái hong phải.
"Anh có muốn cởi ra hong luôn không?"
Diêm Xuyên Bách hơi hạ giọng, "Không cần."
"Bộ không thấy khó chịu à?"
"Quen rồi."
Kỳ Hoà nhớ ra trước kia anh ở trong quân đội, chắc lúc huấn luyện còn từng lăn lê bò lết dưới bùn nữa ấy chứ. Nên cậu cũng không cố thuyết phục, tiếp tục hong đồ trước đống lửa đang cháy "lách tách".
Ánh lửa hắt cái bóng chập chờn lên vách đá.
Mãi một lúc sau, trong đầu vang lên giọng run rẩy đến từ hệ thống: [... Ngài chẳng nói chẳng rằng gì mà đùng phát cởi áo trước mặt Diêm Xuyên Bách vậy!]
"Nói gì giờ?"
Kỳ Hoà lật mặt áo lại, "—— Hông lẽ nói 'tôi sắp cởi á, anh chuẩn bị đi' hả?"
Hệ thống: [...]
Cậu cầm một lúc, rồi dứt khoát buông ra.
Cậu để mặc chiếc áo thun và dây đeo bay lơ lửng trên đống lửa, còn mình thì ngồi sang một bên, tựa vào vách đá. Người bên kia dường như vẫn còn liếc về phía 'quy trình sấy khô tự động' bên trên đống lửa.
Nhưng Kỳ Hoà lúc này chẳng còn tâm trí để quan tâm đến thứ khác.
Gáy cậu dựa vào tảng đá cứng, cảm thấy trong cơ thể như có một luồng nhiệt đang trào dâng.
Cảm giác này không giống với lần đầu lắm.
Lần đầu là toàn thân bủn rủn, mồ hôi lạnh vã ra, còn lần này ít nhiều gì vẫn còn sức, chỉ là như có thứ gì đó ở trong máu đang phân tách ra rồi tái cấu trúc, khiến cậu khó chịu khép mắt lại.
Mồ hôi rịn ra từ thái dương, trượt xuống theo gò má.
Bên ngoài cửa hang động rộng hai mét, gió đang gào thét, tiếng lá cây xào xạc, cơn mưa như trút nước đập lên cành lá và bùn đất.
Diêm Xuyên Bách nhìn một lúc rồi quay sang nhìn Kỳ Hoà.
Kỳ Hoà hơi ngửa đầu, giữa hàng mày khẽ nhíu lại, sắc mặt đỏ au.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!