Trên xe có ba nhân viên sửa chữa, hai nam một nữ.
Người ngồi ghế phụ tên là Lưu Hiên, mặt hóp trắng bệch. Ghế sau có một cô gái tự xưng là Tiểu Đình, trên mặt lấm tấm vài nốt tàn nhang, còn một người mặc quần yếm, tên là Trương Nhạc Nhạc.
Từ lúc lên xe tới giờ, cả ba đều im lặng không dám hó hé gì cả.
Kỳ Hòa lái xe, phóng như bay về phía trạm tín hiệu.
Suốt dọc đường, những thứ còn sống hay đã chết đều bị tốc độ của cậu làm nhoè đi như đắp lên hiệu ứng mosaic.
Ngay cả hệ thống cũng bị tốc độ này làm cho đứng hình: [... Bộ thế giới cũ của ngài không có luật giao thông hả?]
Kỳ Hòa đáp, "Tao từng test qua game đua xe rồi."
[...]
Sau khi cậu bẻ lái gấp và hất văng một con zombie lên tấm kính chắn gió, Rầm! Một tiếng vang trời. Trong xe an tĩnh vài giây, cuối cùng từ ghế phụ vang lên một giọng yếu ớt, "Cần... Cần phải chạy nhanh thế sao?"
"Sắp mưa to rồi." Kỳ Hòa một tay giữ vô lăng, một tay cầm súng, "Hơn nữa, cứ mỗi một giây mất liên lạc trôi qua thì nhóm dị nhân ngoài căn cứ lại có thêm một giây nguy hiểm."
Trong xe không ai dám nói gì nữa.
Lưu Hiên chỉ lặng lẽ siết chặt dây an toàn hơn, gương mặt càng thêm tái nhợt.
Trạm tín hiệu nằm trong rừng núi, cách căn cứ sáu tiếng xe chạy. Nhưng dưới cú "đạp ga" điên cuồng của Kỳ Hòa, khoảng cách đó đã bị rút ngắn lại chỉ còn ba tiếng. Chừng hai tiếng sau, xe vọt vào rừng.
Và cũng vào lúc đó, mưa bắt đầu rơi.
Cả khu rừng rộng lớn bị bao phủ bởi các loài cây cao vút với tán lá rậm rạp. Mặt đường gần như bị bùn đất và cỏ dại chiếm cứ, cộng thêm rễ của các loài cây biến dị chằng chịt quấn lấy nhau.
Kỳ Hòa bật cần gạt nước, không hề giảm tốc độ, tiện tay "Pằng pằng" bắn rụng vài dây leo chắn đường.
Cuối cùng họ cũng đến nơi trước khi mưa lớn trút xuống.
Một tòa kiến trúc trắng xoá hiện ra trước mắt họ.
Khác với các trạm tín hiệu ở thời hiện đại, trong thời tận thế, hệ thống liên lạc đã được cải tiến kỹ thuật và bảo vệ nghiêm ngặt. Xung quanh là những bức tường cao chừng ba mét, bọc lấy ngọn 'tháp' ở trung tâm cùng với khu bảo trì rộng vài chục mét vuông.
Kỳ Hòa dừng xe ở trước cổng, ba nhân viên sửa chữa vội vã xuống xe đi vào.
Những rễ cây quấn chặt bên ngoài bức tường đang uốn éo, dường như chúng càng hoạt động mạnh mẽ hơn trong cơn mưa ngày càng nặng hạt. Kỳ Hòa nhíu mày, giương súng nhắm thẳng vào chúng.
Cành cạch, Ngón tay vừa định siết cò —
Đột nhiên từ phía sau vang lên một tiếng hét lớn: "A ——"
Kèm theo đó là loạt âm thanh hỗn loạn nặng nề.
Cậu quay ngoắt lại, thu súng rồi lao vào trong.
Tầm nhìn quét qua cổng chính, rẽ vào hành lang. Chỉ thấy Lưu Hiên cùng hai người kia đã ngã ngồi trên mặt đất, Tiểu Đình như bị cái gì đó dọa cho phát khiếp, chạy thẳng về phía cậu, "Bên trong! Bên trong..."
Bên trong sao?
Ngay sau đó một sợi dây leo to bằng cả thân cây phóng ra từ phòng điều khiển chính —
Pằng! Một viên đạn xuyên thủng nó.
Dây leo vặn vẹo vài cái rồi rụt trở vào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!