Trong nhà, bầu không khí chan hòa ấm cúng.
Kỳ Hòa đang ninh món cà ri khoai tây sốt kem.
Phòng bếp thông với phòng khách, nằm đối diện phòng khách.
Nhóm Mạc Giai Ngôn ngồi quanh trên sô pha, Du Thiên Tinh thì đang mải mê gảy mấy hạt bắp mọc ra từ cây hướng dương, trông vô cùng hứng thú.
Ở cửa vang lên tiếng động, là Diệp Di tới.
Mạc Giai Ngôn ló đầu ra, "Đội trưởng."
Diệp Di bước tới, đặt túi táo lên bàn rồi cũng ngồi xuống, cô "ừm" một tiếng. Sau đó đảo mắt nhìn quanh, có vài người quen cũng có người không quen.
Cô khựng lại một chút, cuối cùng vẫn mở miệng nói, "Lúc nãy lên đây, tôi có gặp thượng tá Diêm."
Mạnh Nghiên gật đầu rất tự nhiên, "Ồ ồ, anh Diêm ấy à."
Chu Tử Thiên cũng hồ hởi nói, "Lúc tôi đến cũng có gặp ảnh đó, còn nói với ảnh là tôi đi trước..."
Chưa kịp nói hết câu, trong phòng khách im bặt hai giây.
"Khoan nha, 'lúc lên đây'?"
"Tức là sao, lúc lên đây thì gặp?" Mạnh Nghiên nuốt nước bọt, liếc về phía cửa, "Ảnh... Không vào chung hả?"
Diệp Di không nói gì hết.
Mọi người đồng loạt hít vào một hơi: Đừng nói là không mời Diêm Xuyên Bách nhé!?
Một loạt ánh mắt quay phắt sang —
Kỳ Hòa ngẩng đầu lên từ sau bếp, "lạch cạch" gọt thêm hai miếng củ cải, "Sao vậy?"
Chu Tử Thiên nghĩ bụng, với quan hệ giữa anh Diêm và Kỳ Hòa, đã đích thân đến đón người về căn cứ rồi, sao có thể đến lúc ăn mà lại không hú anh ấy chứ... Hắn dò hỏi thử, "Cậu mời những ai vậy? Đã đến đủ chưa?"
Kỳ Hòa vẫn tiếp tục "lạch cạch", "lạch cạch" gọt củ cải, "Không để ý lắm, bấm gửi hàng loạt trong danh bạ thôi."
"..."
Lại có một sự im lặng dày đặc hơn bao trùm lấy căn hộ.
Chẳng lẽ, hai người đó giờ không thêm liên lạc nhau sao?
Giữa sự im lặng chết chóc ấy, Mạnh Nghiên đột nhiên "Á!" lên một tiếng như sực nhớ ra, làm Du Thiên Tinh giật hết cả mình, hoa hướng dương trong tay cũng rơi cái bẹp xuống đất. Mạnh Nghiên bật phắt dậy, vội bào chữa, " Tin nhắn là do tôi gửi giùm! Tôi không chú ý, chắc lỡ tay chọn thiếu người —"
Cô vỗ vào tay mình một cái, "Ây da, cái tay hư này!"
Mọi người: "..."
Kỳ Hòa đang gọt củ cải: "..."
Mạnh Nghiên len lén nhìn sang, "Vậy có, muốn rủ thêm ảnh không?"
Dù sao mọi người cũng đều đã gặp anh ấy rồi. Thà Diêm Xuyên Bách không biết thì không sao, chứ đã biết rồi thì ngại muốn chết.
Kỳ Hòa vẫn tiếp tục gọt củ cải, gật đầu đại đại, "Thế rủ đi."
Mọi người đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!