Chương 98: , đoạn kết 4

Chú heo con hiếu kỳ chớp cặp mắt tròn nhỏ của nó nhìn tôi, nó có màu hồng phần, thân hình nhỏ bé tròn lông lốc, bốn cái chân béo ngắn cũn, hai cái tai to còn hơi vẫy vẫy, cái mũi ngắn tròn tròn của nó giống như là bị ấn bẹp vào khuôn mặt béo núc, nhìn thế nào cũng thấy xấu, đâu có đáng yêu?

Nhưng mà, A La thích là được.

A La là người thân duy nhất trên thế giới này của tôi, là em gái tôi yêu thương nhất.

Chúng tôi cùng nhau trải qua rất nhiều khó khăn, cùng nhau thoát khỏi cái chết, cùng nhau chiến đấu. Vào lúc thương tâm nhất, chúng tôi cùng nhau rơi nước mắt. Vào lúc đói khát nhất, chúng tôi cùng chia nhau một chiếc bánh. Vào lúc nguy nan nhất, nó bảo vệ ở phía sau tôi.

Và vào thời khắc thắng lợi, nó đứng bên cạnh tôi.

Nếu như không có nó, chúng tôi sẽ không nắm giữ được địa phủ thuận lợi như thế, tôi cũng không thể nhanh chóng ngồi lên vương vị này.

Nó là người thân quan trọng nhất của tôi.

Chỉ cần là tôi có, tôi đều nguyện ý chia sẻ với nó. Tiền tài, vinh quang, tất cả...

Tôi là vua, nó cũng là vua.

Cho nên bây giờ nó chỉ đơn giản muốn có một con vật nhỏ đáng yêu làm thú cưng, tôi đương nhiên tán đồng.

Nhưng A La rất lười, nó đặt tên cho chú heo con, lại chính là: Heo Con.

Heo Con chỉ là thú cưng, tôi đương nhiên không để tâm đến nó.

Nhưng sau rất nhiều năm, tôi từng nghĩ, từ khi nào tôi lại chú ý đến nó vậy nhỉ?

Là khi A La nhắc đến Heo Con đáng yêu thế nào, khiến người ta vui vẻ thế nào, hay là khi Thôi phán quan tố cáo nói Heo Con gây rắc rối, chạy loạn khắp nơi?

Tôi không tìm được đáp án.

Tôi nghĩ trong chuyện này, rất nhiều người cũng sẽ không có đáp án. Cũng giống như trong cuộc sống của bạn có một số thứ bạn không cách nào kháng cự được, từng chút từng chút, như sợi tơ mảnh, từ từ xâm nhập vào xương máu của bạn, đợi khi bạn phát hiện ra, nó đã trở thành một phần trong sinh mệnh của bạn rồi.

Nhưng nó xâm nhập vào khi nào, bạn có vắt óc nghĩ cũng không nhớ ra được.

Giữa tôi và Heo Con đã xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng lại giống như chưa từng có chuyện gì. Phải biết rằng, thực ra những tích lũy vụn vặt, bình thường, có lúc sẽ khiến bạn cảm thấy quá tải, nhưng có lúc lại như trống không, giữa Heo Con và tôi, chính là như vậy.

Tóm lại, tôi bận bận rộn rộn, nó nhàn rỗi chạy lung tung, cuối cùng chúng tôi, ừm, tôi cuối cùng đã làm một việc mà từ trước đến nay mình chưa từng làm.

Tôi đưa nó đến đài Vọng Hương.

Trong cuộc đời của tôi, chỉ đúng một lần duy nhất đưa một con vật đến đài Vọng Hương, là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng.

Vì sao lại phá lệ vì nó?

Có lẽ là bởi vì nó mang đến niềm vui cho A La, có lẽ vì tinh thần mãi mãi không bỏ cuộc muốn tìm kiếm người chủ trước đây của nó.

Đúng vậy, nó chạy loạn khắp địa phủ chỉ vì tìm kiếm chủ nhân, tuy bây giờ nó sống rất tốt, tuy người chủ trước kia của nó rất nghèo, tuy nó rời xa bọn họ lâu rồi, tuy nó chính vì chủ nhân mà chết, nhưng nó không quên bọn họ, nó vẫn đang tìm kiếm, nó muốn nhìn thấy bọn họ.

Đây là trung thành!

Tôi lại nhìn thấy được lòng trung thành trên người một con heo. Lòng trung thành đơn thuần, không mong báo đáp, không cách nào mài mòn được!

Cố chấp đến mức khiến tôi cảm động.

Tôi vì nó phá lệ, tôi cảm thấy nên làm. Nhưng tôi không ngờ rằng, điều này đã khiến tôi gặp phiền phức.

Tôi gây nên tình yêu rồi!

Là tình yêu đơn phương nhưng lại cố chấp của một chú heo.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!