Chúc Tiểu Tiểu sững sờ nói không nên lời. Nghiêm Lạc lại nói:
"Em cảm thấy tình cảm giữa hai chúng ta không đủ, anh không muốn làm em buồn, cho nên, anh có thể cho em thời gian và không gian từ từ bồi dưỡng. Hơn sáu trăm năm trước, em dạy anh biết đến tình yêu, bây giờ sau sáu trăm năm, giữa hai chúng ta tất cả quyền chủ động cũng đều ở em. Nếu như có một ngày, em nguyện ý giống như heo con kia chủ động hôn anh, thì coi như chúng ta hai bên chấp nhận đối phương rồi. Như thế, em có đồng ý không?".
Chúc Tiểu Tiểu nghiêm túc nghĩ xem mình có thiệt thòi không, nghĩ rất lâu mới nói: "Vậy nếu như em yêu người khác, ở cùng với người khác, cũng không sao cả, đúng không?
". Nghiêm Lạc sững người, chau mày lại, giả thiết này sao khi nghe thấy lại khiến người ta không thoải mái như vậy?"Anh xem, em còn chưa làm gì cả, anh lại làm mặt xấu thế này rồi."
"Anh xưa nay vẫn biểu cảm như vậy, em không được chê bai. Loại giả thiết này đợi khi trở thành hiện thực rồi hẵng nói.
"Chúc Tiểu Tiểu lần này không để bị lừa, cứ nói cho rõ trước:"Vậy chúng ta bây giờ phải nói cho xong đã, chúng ta lúc này không phải là quan hệ bạn trai bạn gái, chuyện lấy vợ gả chồng các bên không liên quan đến nhau, anh không thể cưỡng ép em, em có tự do yêu đương.
Nếu như em yêu anh thì sẽ nói cho anh, nếu như yêu người khác rồi, anh cũng không được có ý kiến
". Không có ý kiến thì đúng là gặp ma! Nghiêm Lạc không định tranh luận vấn đề này cùng cô, anh lấy điện thoại ra, vừa đưa trả cô, vừa giáo huấn:"Lần sau không cho phép tùy tiện nữa, chuyện lớn bằng trời cũng không quan trọng bằng an toàn của bản thân.
Làm gì có cái kiểu hễ không vui là chạy loạn lên, nếu xảy ra chuyện gì thì phải làm thế nào?
". Chúc Tiểu Tiểu nhận lấy điện thoại, trong lòng hiểu rõ chuyện này đúng là mình không đúng, điện thoại bị mất đến hai ngày mà cũng không nhận ra, đúng là hơi quá rồi."Còn nữa", lời giáo huấn của Boss vẫn còn chưa kết thúc: "Vì sao A La trong điện thoại của em thì là 'Nữ Vương', còn anh lại chỉ là 'Nghiêm Lạc'?".
"Điều này có gì đáng tính toán chứ, gọi A La nữ vương, em đã gọi mấy năm rồi. Còn khi em lưu số điện thoại của anh, anh vẫn chưa phải là Boss của em mà."
"Vậy anh ở chỗ em chẳng phải là thấp hơn nó một cấp sao? Không được, anh đã giúp em sửa lại rồi."
"Ồ." Chúc Tiểu Tiểu vốn dĩ cũng chẳng để ý, tên gọi thôi mà, không có gì to tát cả, "Nữ Vương" sửa thành "A La" cô đương nhiên vẫn biết là ai.
"Hành lý của em anh đã chuyến đến rồi, Bát Bát cũng đón về rồi, sau này em sẽ ở đây." An toàn của cô, từ đầu đến cuối luôn là vấn đề lo lắng hàng đầu của anh, bây giờ thế cục bất ổn, cô ở trên địa bàn của anh, anh mới có thể yên tâm.
"Không được, em không thể sống cùng với anh.
"Chúc Tiểu Tiểu cảm thấy đây là vấn đề nguyên tắc. Nghiêm Lạc cau mày lại, nhìn cô rất lâu, cuối cùng vẫn thỏa hiệp:"Anh chuyển xuống tầng ba mươi tám, chỗ đó ngăn một phòng ra cũng có thể ở, em cứ ở lại đây, điểm này nếu như không nghe lời, vậy những thứ nói vừa rồi sẽ không tính nữa
". Không biết lý lẽ! Nhưng Chúc Tiểu Tiểu dám giận mà không dám nói. Rõ ràng vừa rồi là cô đánh anh một trận, sao mà chớp mắt đã lại bị anh chấn chỉnh rồi? Cô nhìn Nghiêm Lạc cầm ra một va li hành lý lớn, lên giọng giống như đại gia:"Đống hành lý của anh, em thu dọn một chút đi
". Chúc Tiểu Tiểu ngẩn ra, trong lòng nghĩ mình đâu phải là gì của anh, sao lại phải giúp anh thu dọn chứ? Nghiêm Lạc giống như nghe thấu lòng cô vậy, anh nói tiếp:"Em không phải là bạn gái của anh, nhưng vẫn là nhân viên của anh, còn lĩnh tiền lương do anh trả, anh làm việc rất hợp lý.
Còn nữa, không có hành lý anh sẽ không chuyển đi".
Nhận tiền của người ta mà không làm việc, điều này Chúc Tiểu Tiểu cũng biết là vô liêm sỉ. Thế nhưng anh mời cô đến là để làm hàng ma sư, chứ đâu phải làm trợ lý cá nhân. Chỉ có điều, anh không chuyển đi, vấn đề đúng là hơi nghiêm Irọng.
Cuối cùng Chúc Tiểu Tiểu bị ép bức bởi uy quyền của Boss, vừa càu nhàu bất mãn, vừa ngoan ngoãn giúp anh thu dọn hành lý.
Những thứ quần áo trang phục vật dụng tùy thân, bàn trải đánh răng, khăn mặt, đồ dùng tắm rửa, dao cạo râu, kem dưỡng da... tất cả đem sắp xếp một lượt, thật sự là chuyện rất cá nhân, rất thân mật.
Nghiêm Lạc hài lòng nhìn cô bận rộn di chuyển khắp nơi trong phòng, anh cầm một tờ báo lên che đi biểu cảm vui mừng của mình.
Heo Con ngốc, vì sao em có thể ngốc đến mức đáng yêu thế này chứ?
Còn Chúc Tiểu Tiểu thì vừa làm việc vừa nghĩ, đã nói rõ ràng rồi, cô nên điều chỉnh tình cảm và cuộc sống của mình như thế nào mới được đây?
Cô nhất định phải biết tranh cãi, phải làm việc cho thật tốt, phải yêu đương thật bình thường, ừm, cô nhất định sẽ rất bận rộn.
Chúc Tiểu Tiểu vừa tranh thủ chơi cùng Bát Bát, vừa giúp Nghiêm Lạc thu dọn hành lý, cô chậm chạp lề mề, hiệu suất cực thấp.
Nghiêm Lạc bên kia vẫn không động tĩnh gì, cô cũng chẳng để ý đến.
Đợi khi thu dọn hành lý gần xong, nghe thấy cửa thang máy mở ra, Chúc Tiểu Tiêu nhảy dựng lên, tầng lầu này đến cửa cũng không có, thật là khiến người ta quá không có cảm giác an toàn.
Cô chạy tới xem, người đến là Tất Mặc Kỳ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!