Chỗ này không phải là chỗ của kẻ đứng sau, căn bản chính là một hiện trường án mạng khác, hắn cố ý dùng địa chỉ liên lạc để dẫn mọi người đến đây, thật là khoa trương.
Án mạng này lại xảy ra trước mắt mọi người không chút âm thanh động tĩnh gì, cái thứ nhận tế phẩm này, rốt cuộc đáng sợ đến thế nào?
Ray đạp bàn, chửi thề một câu, mọi người bị giày vò cả một tối, tất cả lại quay ra làm lại từ đầu.
Chúc Tiểu Tiểu bên này dốc sức, cùng với A Cường tiếp tục thu phục bốn con ác linh, giải cứu được A Dũng và cảnh sát Tiểu Mạc.
Nhưng khi bọn họ vội vàng chạy đến địa điểm cuối cùng nhìn thấy Tiếu Phi trong hình ảnh giám sát điều khiển của công ty, lại không tìm thấy anh đâu cả.
Trong máy liên lạc, cũng không thấy Tiếu Phi trả lời. Mọi người lo lắng tìm kiếm, cuối cùng ở góc rẽ của một con đường khác tìm thấy thân thể của Tiếu Phi, hồn phách anh không còn, nhưng cơ thể vẫn ấm, hiển nhiên là đã bị ác linh chen đẩy linh hồn ra.
Chúc Tiểu Tiểu đứng sững lại đó, vừa đau lòng vừa khó chịu, cô trách mình vì sao không nhanh lên một chút, nếu như cô đến sớm hơn, chưa biết chừng kết quả sẽ không như vậy.
Cô khụt khịt, cố gắng nén xuống những giọt nước mắt rồi bảo những người khác rời khỏi bệnh viện trước, bản thân mình thì cùng A Dũng và A Cường ở lại tìm linh hồn, hy vọng có thể tìm được hồn phách của Tiếu Phi, cứu anh một mạng.
Nhưng công việc này không hề dễ dàng, không gian bệnh viện rất lớn, phòng ốc quá nhiều, hồn phách Tiếu Phi không biết bay lang thang đến đâu, không biết có phải đã bị kẻ ẩn thân phía sau đám ác linh này thu đi rồi không.
Bây giờ người kia chắc cũng đã biết kết giới không có tác dụng với Chúc Tiểu Tiểu, cho nên ngoại trừ lúc bắt đầu còn làm ra mấy cái để trêu đùa bọn họ, bây giờ hoàn toàn không có gì nữa rồi.
Nhưng dù như thế bọn họ cũng vẫn chưa tìm thấy linh hồn, điều này khiến Tiểu Tiểu càng lúc càng lo lắng, cô còn hỏi Ray mấy lần Boss có liên lạc với công ty không, đáp án nhận được đều là phủ định, vậy nên cô lại càng sốt ruột, cả người căng thẳng như sắp nổ tung.
Lúc này Ray thông báo cho bọn họ: "Tiểu Tiểu, các cô rút ra khỏi bệnh viện đi, Cục trưởng Thôi đến rồi, bệnh viện sẽ giao cho ông ấy xử lý
". A Cường có chút không hiểu, vừa rút ra vừa hỏi:"Cục trưởng Thôi là ai, lãnh đạo của bọn Hồ Dương sao? Ông ta một mình có thể làm được?".
"Căn cứ theo mệnh lệnh thì đúng là như vậy, chắc là ông ấy có vũ khí bí mật lợi hại hơn chúng ta." A Dũng cũng không biết đây là nhân vật nào.
Trong lúc nói chuyện mấy người đã ra khỏi bệnh viện, Chúc Tiểu Tiểu nhìn thấy một người đàn ông trung niên cao to nghiêm nghị đơn độc tiến vào bệnh viện.
Lúc này trời đã gần sáng, một đêm sắp qua rồi, Chúc Tiểu Tiểu dựa vào cạnh xe, lại cầm điện thoại ra xem, cả một buổi tối, Boss cũng không gọi điện, không biết anh có xảy ra chuyện gì không?
Chúc Tiểu Tiểu buồn rầu khổ sở, tâm trạng lo lắng đến cực điểm, bộc phát thành tức giận. Vừa ngước mắt lên, lại nhìn thấy Huyền Thiên Ngọc Nữ đứng ở bên đường cách đó không xa nhìn mình.
Tiểu Tiểu bất chợt hiểu ra điều gì đó, bước đến hỏi: "Sao cô lại ở đây?".
"Có phong ấn ma thần biến động kỳ quái, bọn ta cả đoạn đường tìm đến khách sạn, đi qua chỗ này lại cảm ứng được muội đang phá kết giới, liền ở đây quan sát muội một chút." Huyền Thiên Ngọc Nữ mỉm cười, trong mắt rõ ràng có ý an ủi:
"Muội thực sự vẫn như trước đây, Heo Con. Sư phụ quả nhiên đã không nhìn nhầm, muội có trái tim nhân từ, có dũng khí và khả năng gánh vác. Cùng với thiên phú của muội, Heo Con, muội đúng là chiến tướng trời sinh".
Chúc Tiểu Tiểu nghe những lời này của cô ta lại không thấy vui sướng khi được khen ngợi chút nào, cô nói:
"Cô nhìn thấy đồng nghiệp của tôi bị ác linh sát hại đúng không? Dựa vào bản lĩnh của cô, vì sao cô không đi cứu chúng tôi? Cô không phải là đại đệ tử của chiến thần thiên đình sao?".
"Sư môn có lệnh, hễ là người thuộc địa phủ của Diêm La, Huyền Thiên phái thiên đình ta tuyệt đối không được ra tay tương trợ. Đây là hậu quả phải gánh vác do việc Diêm La xem thường đại cục, không màng đến tính mệnh sinh linh, bức hại muội, tàn hại thiên đình."
Chúc Tiểu Tiểu nghe thấy những lời này, tâm trạng vốn đang không tốt lại càng tồi tệ hơn. Thần linh cái gì, thiên đình cái gì, rõ ràng chỉ là loại hèn nhát thấy chết mà không cứu, lại còn chiến thần nữa chứ?
Chúc Tiểu Tiểu vô cùng tức giận, không kìm được châm chích: "Ồ, là vậy à, Huyền Thiên phái của thiên đình các người thật là cao thượng
". Sắc mặt Huyền Thiên Ngọc Nữ nghiêm túc, giọng nói trầm xuống:"Huyền Thiên phái cũng là sư môn của muội, không cho phép muội dùng loại ngữ khí như thế để nói về sư môn của mình!".
"Vậy cũng không cho phép cô nói về Boss của tôi như thế." Chúc Tiểu Tiểu phẫn nộ giậm chân, có gì tài giỏi chứ, là thần thì có thể mắng Boss sao?
Cô không cho phép, cô không thích nghe, bất cứ ai cũng không được mắng Boss ở trước mặt cô, ai ức hiếp Boss cô sẽ nổi giận với người đó!
Huyền Thiên Ngọc Nữ nhìn Chúc Tiểu Tiểu, cô chưa từng thấy bộ dạng châm biếm cao ngạo như thế này của Heo Con. Heo Con khi vừa mới tu luyện thành hình người thì luôn rất xấu hổ, cô ấy đơn thuần cung kính hòa thuận lễ phép, dũng cảm không sợ gì, chứ đâu phải là kẻ mù quáng như thế này, còn không thèm đếm xỉa tới thanh danh sư môn của mình.
Cô ấy lúc đầu là bán tiên tu luyện, bây giờ thì chỉ là một người bình thường hiểu qua chút pháp thuật, năng lực thậm chí còn chẳng bằng năm đó, thế mà lại có thái độ như vậy, dám ngang bướng nổi giận trước mặt mình!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!