Chương 41: , chương 26 cont

Huyền Thiên Ngọc Nữ mỉm cười, dịu dàng nói:

"Ta làm sao mà nhầm được. Muội là tiểu sư muội thân thiết nhất của ta. Nhưng mà, không nhớ thì không nhớ vậy, cũng bình thường thôi, muội đã trải qua mấy kiếp luân hồi, chúng ta lâu như vậy rồi không gặp nhau đương nhiên sẽ sinh ra xa cách. Muội chớ có sợ hãi, ta sẽ không làm muội bị thương, chỉ là đến đây xem xem muội sống thế nào thôi. Sư phụ không lâu sau sẽ xuất quan, đại kiếp trời đất cũng không còn xa nữa. Đến khi đó, muội tự nhiên sẽ hiểu ra, đó cũng là lúc muội cần phải đối mặt với tất cả".

Cô ta vừa mới nói xong, đột nhiên một bóng hình "soạt" cái đứng ngay ở giữa Chúc Tiểu Tiểu và Huyền Thiên Ngọc Nữ, tiếp lời: "Cô ấy chẳng cần đối mặt với cái gì cả

". Người vừa thình lình xuất hiện chính là Nghiêm Lạc. Huyền Thiên Ngọc Nữ hơi nhíu mày lại, ý giận trong mắt không che giấu nổi, lớn tiếng quát:"Diêm La!

". Chúc Tiểu Tiểu thấy chỗ dựa đến rồi, trong thoáng chốc gạt bỏ tảng đá lớn trong lòng, đứng sau lưng Nghiêm lạc khẽ gọi:"Boss

". Nghiêm Lạc quay người xoa đầu cô, vươn tay cầm lấy chiếc điện thoại vẫn đang trong trạng thái liên lạc trên tay cô tắt đi, khen một câu:"Ngoan

". Anh quay đầu lại, nói với Huyền Thiên Ngọc Nữ đang lạnh lùng nhìn mình:"Kiếp nạn trời đất tôi tìm được phương pháp ứng phó rồi, có lẽ sẽ phá được.

Heo Con không còn giống như trước đây nữa, cô ấy chỉ là một người bình thường, các người đừng có ép cô ấy vào chỗ chết".

"Ép cô ấy?"

Huyền Thiên Ngọc Nữ nhướn mày lên một cái:

"Diêm La, anh đừng có chọn lời nói dễ nghe. Heo Con ở chỗ chúng tôi làm bất cứ chuyện gì, đều không phải chúng tôi ép. Bái sư học đạo, bỏ sức lực vì hòa bình của trời đất, những việc Heo Con làm, có việc nào không phải tự nguyện chứ? Người duy nhất biết ép bức cô ấy là anh. Luân hồi chuyển thế chuyện đó đâu phải ý nguyện của Heo Con!". Nói đến đây cô ta lại thấy hận, nếu không phải vì Diêm La này, Huyền Thiên phái của cô ta làm sao phải hy sinh nhiều đệ tử như vậy?

Ngay đến sư phụ cũng bị trọng thương, không thể không bế quan mấy trăm năm.

Nghiêm Lạc trong lòng quặn thắt, anh không thể không thừa nhận, khi đó Heo Con phản đối nhất chính là chuyện bị đưa vào luân hồi.

Cho tới bây giờ anh cũng chưa thể quên được, một khắc trước cô mặc áo tân nương đứng trước mặt anh nụ cười rạng rỡ, một khắc sau đã bị anh ôm vào trong lòng đưa đến đường luân hồi, khi đó cô vùng vẫy khóc lóc không chịu đi...

Nghiêm Lạc nghiến răng: "Thời gian đã trôi qua lâu vậy rồi, rầt nhiều sự việc không còn như xưa nữa, Heo Con lúc này không phải là Heo Con khi đó, năng lượng tam thế sớm đã tiêu tan, các người đừng có dùng phương pháp của quá khứ nữa...".

"Anh bớt lý lẽ đi."

Huyền Thiên Ngọc Nữ cắt lời anh: "Diêm La, thiên giới chúng tôi ứng phó như thế nào, không đến lượt anh dạy bảo. Anh tự lo tốt cho bản thân mình đi

". Chúc Tiểu Tiểu nghe thấy sự khó chịu trong ngữ khí của cô ta, nhất thời thò đầu ra khỏi lưng Nghiêm Lạc:"Cô đừng có hại Boss của tôi".

"Heo Con, lúc này muội bị vẻ về ngoài của anh ta mê hoặc rồi, lời ta muội chưa chắc đã có thể lọt tai. Nhưng muội là một đứa trẻ ngoan, muội rất thông minh, đừng có phiến diện tin tưởng anh ta, có rất nhiều sự việc muội phải tự mình phán đoán, đến khi đó, muội sẽ đưa ra được lựa chọn."

Huyền Thiên Ngọc Nữ lại nhìn hai người bọn họ một cái:

"Heo Con, bùa chú của sư phụ không phải dễ dàng có thể phá bỏ như thế này. Hai người đến hôm nay đã thành ra như vậy, chứng tỏ năng lực của muội vẫn còn, muội nhớ kỹ lời ta, cùng lúc trời cao ban uội năng lực, cũng sẽ giao uội trách nhiệm. Một ngày nào đó muội sẽ hiểu ra".

Cô ta nói xong, thân hình từ từ nhạt dần rồi tan biến.

Nghiêm Lạc quay người, ôm Chúc Tiểu Tiểu vào lòng, ôm thật chặt.

Boss như thế này khiến Tiểu Tiểu cảm thấy rất đau lòng, cô vòng tay ôm lấy eo anh, vỗ nhẹ lên lưng, khe khẽ gọi: "Boss

". Nghiêm Lạc buông cô ra, không nói gì, chỉ nhìn vào mắt cô. Ánh mắt anh khiến Chúc Tiểu Tiểu cảm thấy buồn bã kỳ lạ, lòng cô mềm nhũn, bỗng nhiên kích động liền lên tiếng đảm bảo:"Em sẽ không rời xa anh đâu".

"'Nhưng em cũng đâu có yêu anh.

"Anh thở dài, lại ôm cô vào lòng. Chúc Tiểu Tiểu đỏ bừng mặt lên, có chút không phục."Vậy Boss, anh yêu em không?

"Vốn dĩ vấn đề này không khó hỏi, chỉ có điều phải xem người được hỏi là ai. Trước đây cô cứ ngại ngùng không dám hỏi u Dương Tĩnh, lúc này đối diện với Nghiêm Lạc thì lại cái gì cũng dám nói. Nghiêm Lạc ngẩn ra, vành tai đỏ lên, anh nghiêm mặt khẽ vỗ vào đầu cô:"Heo ngốc, em hỏi câu gì mà ngớ ngẩn thế". Anh dứt khoát kéo Chúc Tiểu Tiểu trong lòng ra, đẩy cô về phía phòng ngủ: "Muộn rồi, mau đi ngủ".

"Vấn đề này đâu có ngớ ngẩn?"

Chúc Tiểu Tiểu không phục, muốn quay đầu xem xem biểu cảm của Boss, nhưng lại bị anh đẩy về phía trước.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!