Tiểu Tiểu đang cận kề cái chết, mọi tế bào trên cơ thể đồng loạt ra sức vật lộn. Cô dồn chút sức lực cuối cùng, tập trung chú ý, miệng lẩm nhẩm đọc câu chú trấn ma, cố gắng cử động cánh tay lấy lá bùa trấn quỷ đánh mạnh lên trán của Trì Lệ Phân.
Trì Lệ Phân không thể ngờ được trong tình huống như thế này Tiểu Tiểu còn có thế phản kích, cô ta thét lên một tiếng thảm thiết, ngã vật xuống đất.
Tiểu Tiểu chỉ cảm thấy cổ mình được thả lỏng ra, không khí trong chốc lát tràn vào phổi, cô không ngừng ho sặc sụa, hai chân lại trụ không nổi, ngồi phịch luôn xuống đất.
Trì Lệ Phân bị đánh bật từ trong thân thể của Thạch Tráng ra, phẫn nộ cực độ. Lúc này trong phòng giống như đang trải qua một cơn cuồng phong, tất cả đổ đạc đều bị đạp kêu ''loảng xoảng", đèn trong phòng vụt cái tắt toàn bộ, rèm cừa sổ cũng "soạt" một tiếng, bị kéo lại hết.
Căn phòng kín mít, đến nửa ánh trăng cũng không chiếu lọt vào được, không khí vô cùng u ám lạnh lẽo.
Tiểu Tiểu vừa mới thoát khỏi chỗ chết, cơ thể không ngừng run rẩy. Khi nãy còn mải liều chết chống chọi, cô chẳng để ý đến sự sợ hãi, nhưng bây giờ đã bình tĩnh lại một chút, cô lại thấy sợ hãi vô cùng.
Lúc này không còn ngửi thấy mùi khét nữa, Tiểu Tiểu biết như vậy có nghĩa là Trì Lệ Phân đang không ở bên cạnh. Dựa vào ấn tượng của mình, cô nhanh chóng bò tới trước hai bước, muốn tìm cửa ra. Nhưng bò một đoạn dài rồi mà vẫn không chạm được vào cánh cửa, tim Tiểu Tiểu lại đập loạn lên.
Không đúng, không thể xa như thế này, cô rõ ràng chỉ cách cửa ba bước chân.
Tiểu Tiểu ngẩng đầu lên, không nhìn thấy cửa ở đâu. Trong bóng tối đen đặc, tri giác của cơ thể bỗng chốc trở nên vô cùng nhạy bén. Tiểu Tiểu đột nhiên lại ngửi thấy mùi cháy khét, cô kinh hãi, cổ chân đang bị cái gì đó cuốn lấy, kéo vào trong phòng.
Tiểu Tiểu lớn tiếng hét, gắng sức vùng vẫy nhưng vẫn không thoát khỏi cái thứ đang cuốn lấy chân cô. Lúc đó trên sàn nhà dường như mọc ra những sợi dây leo đầy gai, chúng men theo chân, cuốn lấy cô, trói chặt chân rồi bò hướng lên trên cơ thể cô.
Tiểu Tiểu lớn tiếng chửi: "Mày là đồ ác ma, cút sang một bên, tao không sợ mày". Tiểu Tiểu muốn bò dậy, nhưng không còn chút sức lực nào, dây leo càng bò càng cao, quấn chặt chân cô, men lên đùi, từng chút từng chút một, cuốn khắp thân thể, bó cô lại thật chặt.
Tiểu Tiểu lăn lộn giãy giụa trên mặt đất, trong lòng thực ra vẫn hiểu rõ đây chỉ là ảo giác do ác linh tạo xa. Tuy là ảo giác, nhưng lại chân thực như vậy. Xung quanh tối tăm, không khí rất lạnh, gai của những sợi dây leo kia đâm vào da thịt cô.
Máu đỏ chảy ra hòa lẫn với mồ hôi lạnh của Tiểu Tiểu, men theo da thịt cô chảy xuống. Đau đớn và sợ hãi trào lên như nước trong người Tiểu Tiểu.
Càng giãy giụa thì càng đau, càng đau thì lại càng mệt. Tiểu Tiểu không vùng vẫy nữa, cô còn muốn duy trì một chút sức lực, còn muốn để đầu óc tỉnh táo để nghĩ ra đối sách.
Răng va vào nhau lập cập, Tiểu Tiểu chỉ đành cắn thật chặt răng lại, cố gắng chịu đựng, bấm chặt những đầu ngón tay trong lòng bàn tay. Tiểu Tiểu thở hổn hến hổi lâu, cuối cùng gắng sức lấy lại dũng khí, mở miệng hét lớn:
"Tao không sợ mày, mày có nghe thấy không, tao không sợ mày! Là ảo giảc, ảo giác không đánh ngã được tao!". Cô cho rằng mình đang gào rất to, nhưng trên thực tế đó chỉ là những tiếng rên rỉ nhỏ bé.
Luồng gió kỳ dị lạnh lẽo âm u thổi qua bên người Tiểu Tiểu, lướt trên những sợi lông to đang dựng đứng của cô. Dây leo cuốn rất chặt, những chiếc gai kia khiến cô đau đớn vô cùng.
Tiểu Tiểu vừa kinh hãi vừa tức giận lại rất không phục, cô đột nhiên nhớ ra mình còn có một cái bình dẫn hồn, điều này khiến cô phân chấn lên chút xíu.
Cô cắn răng, vùng vẫy giằng tay ra khỏi những sợi dây leo, trên thực tế không hể tồn tại nhưng vẫn khiến cô đau đớn vô cùng, thò vào trong tủi lấy bình dẫn hồn.
Cô gắng sức mở nắp bình ra, trong lòng có chút không chắc chắn, có phải chỉ cần niệm lời chú kia là được không?
Dây leo cuốn càng lúc càng chặt, Tiểu Tiểu bắt đầu cám thấy không thở được, cơ thể của cô nhớp nháp, cô đang cháy máu, cô thậm chí còn nghe thấy tiếng từng giọt máu chảy xuống nền nhà. Đầu gai nhọn đâm vào cô, rất đau!
Câu chú kia là gì?
Mười sáu chữ.
Tiểu Tiểu nghe thấy tiếng nhịp tim của mình đập cuồng loạn "thịch thịch thịch", cứ như trống đập khiến cô phải căng tai ra, màng nhĩ phát đau.
Cô chỉ nhớ câu chú kia có mười sáu chữ, nhưng cụ thể là những chữ gì?
Tay ướt sũng mồ hôi, sắp cầm không nổi chiếc bình nhỏ nhỏ này, Tiểu Tiểu chỉ cảm thấy càng lúc càng lạnh, muốn nôn, lẽ nào ý thức của cô đl mơ hồ rồi sao? Trì Lệ Phân muốn cướp lấy cơ thể cô?
Nhưng cô không cam tâm, mười sáu chữ kia sao cô chẳng thế nhớ ra được thế này?
Cảm giác buồn nôn càng lúc càng rõ rệt, Tiểu Tiểu cắn răng cố gắng chống chọi, cô không muốn thua, cô thực sự không muốn!
Nhưng cô lại chẳng có cách nào, trong đầu là một mớ hỗn độn, cô hoàn toàn nghĩ không ra câu chú đó là gì. Cô đánh không thắng nó, cô đấu không lại được với ác linh! Cơn tuyệt vọng từng chút một chen vào trái tim Tiếu Tiểu, dâng đầy, càng lên.
Dường như niềm tin kia, thứ duy nhất có thể bám víu trong chốc lát đã nát tan cà rồi. Nỗi tuyệt vọng tràn ngập, nổ tung.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!