Khi máy bay hạ cánh, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Ra đón tôi là Hạ Hạ và Chu Duy.
Không thấy Văn Tu, trong lòng tôi có chút mất mát.
"Cậu ấy thức khuya tối qua, giờ đang ngủ bù ở khách sạn."
Thức khuya? Tim tôi khẽ run.
Tối qua, cậu ấy nói chuyện với tôi đến tận một hai giờ sáng. Tôi mệt quá ngủ thiếp đi, còn cậu ấy thì không ngủ?
"Đúng vậy, những người giỏi như cậu ấy, bận rộn đến mức không màng sống ch. ết, cả đêm không ngủ."
Ồ. Tôi đáp lại.
"Viên Viên, hai tháng không gặp, có nhớ tớ không?" Chu Duy vừa thấy tôi đã khoác vai tôi.
Tránh ra, không có. Tôi hơi khó chịu.
Nhiều năm trôi qua, tôi đã ý thức được khoảng cách nam nữ, vậy mà cậu ấy vẫn chẳng có chút tinh ý nào, cứ khoác vai tôi thế này.
Hừ. Chu Duy hừ lạnh,
"Dùng chiêu dục cầm cố túng đây mà."
Biến đi... Tôi đẩy Chu Duy ra, bước đến gần Hạ Hạ.
"Bạn học Chu Duy, cậu đừng có thấy Viên Viên nhà tôi là thừa cơ nước đục thả câu đấy, tự trọng chút đi." Chị đại Hạ Hạ che chắn tôi sau lưng.
"Chị Hạ, chị nói tôi thế mà chị ngày nào cũng nhờ tôi hẹn Văn Tu hộ, chẳng lẽ không phải..."
Cậu im đi! Hạ Hạ lườm Chu Duy một cái.....
Nhìn hai người họ đấu khẩu, tôi như thấy hình ảnh của mình ngày xưa. Nhưng giờ đây, tôi đứng bên cạnh như một người ngoài cuộc.
Thậm chí tôi tự hỏi, nếu tôi cũng đỗ Bắc Đại, liệu người làm bạn với Chu Duy có còn là tôi?
Nhưng nghĩ kỹ lại, tôi làm sao mà đỗ nổi?
Vậy nên thôi vậy.
Về đến khách sạn, tôi và Hạ Hạ ở cùng một phòng.
Chu Duy và Văn Tu mỗi người ở một phòng riêng.
"Thuê hai phòng đúng là lãng phí."
"Đúng thế, một đêm tận hai nghìn."
Tôi và Hạ Hạ đồng tình cảm thán.
"Dù sao cũng miễn phí mà, với lại Văn Tu cái thói này quen rồi, cậu ấy không bao giờ ở chung với ai đâu."
"Đại học mà còn không ở ký túc, ra ngoài thuê hẳn một căn hai phòng ngủ, để trống một phòng, đúng là giàu không ai bằng."
Chu Duy lại tiếp tục phàn nàn về sự xa xỉ của Văn Tu.
Tôi chỉ lặng lẽ nghe họ phàn nàn, thỉnh thoảng đáp một hai câu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!