Chương 8: (Vô Đề)

Nửa đêm 12 giờ, điện thoại bất ngờ sáng lên.

"Cậu ngủ chưa? Sao lại khóc?"

Tớ nghe bố tớ nói.

Là Văn Tu...

Cậu ấy còn gọi điện thoại cho bố nữa sao?

Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại vài phút. Có lẽ vì ban đêm con người ta yếu đuối hơn, tôi đã trả lời tin nhắn của cậu ấy.

Chưa ngủ.

"Có tiện nghe điện thoại không?"

12 giờ đêm, Văn Tu còn muốn gọi điện, trong lòng tôi bỗng nảy sinh một cảm giác kỳ lạ.

Cảm giác này không rõ ràng, cũng không thể diễn tả, nhưng tôi thấy bản thân mình có chút đáng trách.

Thế nhưng, tôi vẫn ấn nút nghe máy.

"Cậu còn đang khóc à?" Giọng Văn Tu dịu dàng đến mức tôi vốn đã cố nén nước mắt, nay lại không kìm được mà trào ra.

Không.

"Vì chuyện thi cao học à?" Cậu ấy lại hỏi.

Xem như là vậy…

"Cậu có muốn kể cho tớ nghe không?"

Văn Tu hỏi tôi có muốn kể hay không. Tôi làm sao có thể từ chối chứ?

Thế giới của tôi vốn không có nhiều bạn bè, tâm sự dồn nén đã lâu, tôi cũng rất cần tìm một nơi để giải tỏa.

Vì vậy, đêm hôm đó, tôi và cậu ấy trốn trong chăn nói chuyện điện thoại suốt hai tiếng đồng hồ.

Tôi kể cho cậu ấy nghe về kỳ vọng của bố mẹ, cả sự tuyệt vọng của tôi nữa.

Tôi kể cho cậu ấy nghe về cuộc sống ngột ngạt đến mức tôi không thể thở nổi, không tìm thấy lối thoát.

Tôi kể cho anh ấy nghe về mong muốn trốn chạy khỏi thực tại, nhưng bản thân lại nhút nhát không dám phản kháng.

Văn Tu chỉ im lặng lắng nghe, mỗi khi tôi suy sụp, cậu ấy lại dịu dàng an ủi tôi:

"Không sao đâu, mọi chuyện rồi sẽ tốt hơn."

"Cậu không sai, bố mẹ cậu cũng không sai, nhưng chúng ta không thể mãi sống theo ý muốn của bố mẹ."

"Chúng ta là những cá thể độc lập, sống đúng với chính mình mới không phí một lần đến thế giới này."

"Cậu quyết định như thế nào, tớ cũng sẽ ủng hộ cậu."

...

Tôi vừa khóc vừa kể, cuối cùng lại bị giọng nói của Văn Tu dỗ cho ngủ quên mất.

Thực sự là ngủ rồi, sáng tỉnh dậy, điện thoại vẫn chưa bị ngắt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!