Tôi ngồi xổm bên đường, khóc càng dữ dội hơn.
Trong lúc bất lực nhất, tôi nhắn tin cho Hạ Hạ.
Tôi chỉ còn có cô ấy.
Tớ muốn khóc quá.
Tin nhắn vừa gửi đi, cô ấy đã gọi lại ngay.
Tôi nghe thấy trong cuộc gọi có tiếng của Chu Duy, cậu ấy đang gọi Văn Tu.
Tôi giật mình.
Hóa ra ba người họ đang ở cùng nhau.
Cậu ấy có được bạn thân nhất là tôi, còn đang ở bên nam thần mình thích.
Tôi bỗng cảm thấy cay đắng.
Học bá chơi với học bá, còn tôi thì sao? Tôi chẳng khác nào một thứ thừa thãi.
Sao vậy, Viên Viên? Hạ Hạ chắc bị câu nhắn của tôi làm sợ, giọng hốt hoảng.
"À... không có gì, các cậu cứ chơi đi." Trong lòng tôi có trăm ngàn lời muốn nói, nhưng lại chẳng nói được gì.
"À, cậu cũng nghe thấy rồi hả?"
Hạ Hạ hạ giọng.
"Quên chưa nói, cuối cùng tớ cũng hẹn được Văn Tu rồi. Chúng tớ đang đánh tennis, còn có cả Chu Duy nữa."
Tôi sững người.
Ồ, vậy tốt quá. Tôi cố giữ giọng mình nghe bình thường nhất có thể.
"Tớ nói cậu nghe, Văn Tu đánh tennis siêu giỏi. Làm sao bây giờ, tớ không dám lên sân nữa. Cậu ấy nhường tớ, mà tớ vẫn đánh không lại..."
Thật kỳ lạ.
Rõ ràng là nghe Hạ Hạ kể chuyện vui của mình, tôi từ tận đáy lòng cảm thấy mừng cho cậu ấy. Nhưng lạ thay, tôi lại rơi nước mắt.
"Cậu chưa nói tại sao muốn khóc? Có chuyện gì à?" Cậu ấy nhớ ra tin nhắn tôi gửi, liền hỏi.
"À... tại đề thi nghiên cứu sinh khó quá." Tôi vội giấu đi tâm sự của mình.
Đầu dây bên kia, cậu ấy bật cười.
"Đừng buồn, khi nào rảnh tớ sẽ giúp cậu tổng hợp tài liệu ôn thi, không khóc nữa nhé..."
"Nước mắt là châu báu, công chúa Viên Viên của chúng ta không được khóc đâu..."
Cậu ấy vẫn như trước đây, tốt với tôi như vậy.
Khi tôi buồn bã, Hạ Hạ an ủi tôi.
Nhưng tôi lại thấy buồn cười, ngoài cậu ấy ra, bố mẹ tôi cũng chẳng bao giờ dỗ dành tôi như thế.
Ừ. Tôi nghẹn ngào, không dám nói thêm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!