Chương 6: (Vô Đề)

Ăn cơm xong, trên đường về ký túc xá, Văn Tu lại nhắn tin đến.

Ăn xong chưa?

Tôi đứng hình.

Cậu ấy đang đợi tôi sao?

"Ừ, tớ đang trên đường về ký túc."

Ăn gì thế? Cậu ấy lại hỏi.

Câu này có vẻ là hỏi cho có.

Sườn xào chua ngọt. Tôi thật thà trả lời.

"Khẩu vị của cậu vẫn không thay đổi nhỉ?"

Hả?

Văn Tu vẫn nhớ tôi thích ăn món này sao?

Cũng phải thôi, hồi cấp ba, mỗi trưa tôi đều lấy sườn xào chua ngọt mang về bàn ăn. Cậu ấy còn khinh bỉ nói tôi ăn chua nhiều đến mức cậu ấy nhìn cũng phát ngấy.

Mấy giờ nghỉ trưa?

Văn Tu đột nhiên hỏi.

Tầm 1 giờ rưỡi. Tôi không hiểu sao cậu ấy lại hỏi vậy.

"Vậy 1 giờ, tớ gọi điện cho cậu được không?"

Nhìn dòng tin nhắn...

Tự dưng Văn Tu lại muốn gọi điện?

Tôi suy nghĩ kỹ một hồi.

Nếu nhớ không nhầm hình như tôi không làm gì đắc tội với cậu ấy thì phải?

Được.

Tôi bắt đầu lo sợ.

Đột nhiên nhận được cuộc gọi từ lớp trưởng mà đã lâu không liên lạc, thực sự không cần biết phải nói gì, chỉ cần nghĩ thôi đã thấy bối rối.

Đợi đến 1 giờ, tôi căng thẳng hơn cả khi nhận cuộc gọi từ mẹ mình.

Alo.

Ừ.

Giọng Văn Tu truyền qua điện thoại, khiến lòng bàn tay tôi ướt đẫm mồ hôi.

"Cậu tìm tớ có việc gì?" Tôi hỏi khẽ.

"Tớ nghe nói cậu định thi cao học Bắc Đại? Là chuyện đó làm cậu phiền lòng sao?"

...

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!