11.
Về đến nhà, tôi lấy cuốn sổ lưu bút hồi cấp ba ra, viết tên của Chu Duy vào.
Tôi còn tự mình ghi lại sở thích của cậu ấy, cảm giác như cuộc sống bỗng tròn đầy hơn một chút.
Tắm xong, tôi cầm điện thoại lướt TikTok.
Wenx?
Trang tin nhắn đột nhiên hiện lên.
Về đến nhà chưa?
Tôi sốc nặng.
Lớp trưởng sao lại nhắn tin cho tôi?
Tôi còn tưởng rằng cậu ấy...
Về rồi, cảm ơn. Tôi gửi thêm một sticker hài.
Ừm.
Ừm?
Đến đây thì cuộc trò chuyện có vẻ hơi ngượng ngùng.
Nhớ lại ánh mắt kỳ lạ của cậu ấy trước đó, tôi đoán Văn Tu không thích việc tôi và Chu Duy thân thiết quá mức?
Cảm thấy tôi tranh mất bạn thân của cậu ấy sao?
Nghĩ một chút, tôi quyết định giải thích chuyện lần trước nhờ cậu ấy chuyển khoản 5000 tệ.
"À đúng rồi, lần trước tớ nhờ cậu chuyển 5000 là vì tớ tưởng cậu là kẻ lừa đảo ất ơ nào đó."
"Lừa đảo mà biết tên cậu à?"
"Giờ bọn lừa đảo thông tin đầy đủ lắm, thậm chí còn biết tên bố mẹ tớ nữa cơ."
"Nhưng tớ thì không biết."
Hả?
Câu trả lời của Văn Tu khiến tôi nghẹn họng.
Đúng là tư duy logic của sinh viên Thanh Hoa khiến tôi ba chấm vô cùng.
Tôi đành lảng sang đề tài khác:
"À, cậu với Chu Duy quen nhau thế nào vậy?"
Tôi cố kéo dài cuộc trò chuyện, nghĩ rằng nếu cậu ấy trả lời, tôi sẽ gửi một sticker rồi kết thúc.
Bạn từ nhỏ. Văn Tu chỉ đáp ngắn gọn ba chữ như vậy.
Bạn từ nhỏ? Tôi kinh ngạc.
Cái gì thế này... đúng là duyên số.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!