Chương 4: (Vô Đề)

10

Xin được số chưa?

Chưa.

Sao thế?

Cậu ấy bảo tớ cút.

Cũng không hẳn là tức giận.

Nhưng tôi cảm thấy tủi thân lắm.

Thật ra bình tĩnh nghĩ lại, từ cút đó hình như không phải do cậu ấy nói, nhưng tôi vẫn thấy tủi thân.

Vì giọng nói đó, tôi rất quen.

Là Chu Duy.

Tâm trạng rối bời, tôi uống cạn một cốc bia để vơi bớt nỗi buồn.

"À... thôi vậy, bọn họ lạnh lùng quá đi." Hạ Hạ chạy lại an ủi tôi.

"Là lỗi của tớ, lỗi của tớ, lần sau tuyệt đối không để cậu làm mấy chuyện ngốc nghếch này nữa." Hạ Hạ vừa nói vừa ôm lấy tôi.

Điều này…

Vốn dĩ tôi nghĩ mình còn nhịn được, nhưng cô ấy vừa ôm lấy, nước mắt tôi liền trào ra.

Không biết lúc nào, bên kia có động tĩnh.

Hình như có người đang mắng chửi.

Một chàng trai chạy đến trước mặt tôi.

"À... xin lỗi, xin lỗi, vừa rồi không phải tôi mắng cậu, đừng khóc mà..."

Ừm, giọng này, tôi quen.

Ngẩng đầu lên, tôi liền thấy Chu Duy.

Bốn năm không gặp, tôi và cậu ấy đều sững người.

Cậu ấy đứng đó, ngơ ngác: Trần Viên Viên?

"À... hahaha, là cậu à." Tôi lau nước mắt, không muốn tỏ ra yếu đuối, càng không muốn trông thảm hại.

"Sao mà... trùng hợp thế." Chu Duy gãi đầu, có chút ngượng ngùng.

"Ừm ừm, trùng hợp thật." Tôi cố nín nước mắt, nếu khóc nữa, tôi đúng là đồ ngốc.

Ngồi chung nhé? Chu Duy mời tôi.

Tôi nhìn sang Hạ Hạ.

Cậu ấy cũng gật đầu.

Hạ Hạ biết chuyện của tôi và Chu Duy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!