4.
Yêu nhau nửa năm, tôi càng ngày càng cảm thấy ngột ngạt.
Đừng nghĩ lung tung, là nghĩa đen đấy.
Hai chữ kỷ luật đã thấm vào m. áu Cố Tri Hành rồi.
Không cho tôi ngủ nướng, sáng 7 giờ nhất định gọi tôi dậy cho bằng được.
Không cần lo tôi không dậy, cậu ấy sẽ mua bữa sáng, từ 6:50 đứng đợi dưới ký túc xá, chờ đến 7 giờ mà tôi chưa xuống, cậu ấy sẽ ném đi.
Rồi cả ngày đen mặt như đ. ít nồi với tôi.
Buổi tối, quá 10 giờ tuyệt đối không trả lời tin nhắn, kể cả lúc tôi đau bụng đến không thở nổi gửi hàng chục tin nhắn, cậu ấy cũng chỉ trả lời vào sáng hôm sau:
"Cậu thế nào rồi, có cần đến bệnh viện không?"
Tôi...
Nhìn mình trong gương, mặt trắng bệch như tờ giấy, tôi thực sự thấy thương cho mình.
Tôi thầm nghĩ
"Không cần đi bệnh viện đâu, cậu có thể chuẩn bị hòm cho tôi rồi."
...
Yêu cậu ấy thật mệt, giống như đột nhiên có thêm 10 phụ huynh vậy.
Quản trời, quản đất, quản cả không khí, như thể tôi chỉ thở thôi cũng sai.
Chúng tôi chưa từng ở chung với nhau.
Có lần hẹn đi chơi, thật trùng hợp, khách sạn chỉ còn một phòng.
Tâm trạng tôi lúc ấy có chút xao động, kết quả cậu ấy lại lấy ra một cuốn sách mô hình toán học.
Ai đi chơi với bạn gái mà mang cái này chứ trời?
"Viên Viên, vừa hay, lần trước cậu hỏi tớ về mô hình toán học là gì, tối nay rảnh tớ sẽ giảng cho cậu."
Hả?
Sau vài giây suy nghĩ…
Nụ cười tôi dần dần thiếu đạo đức. Heheh
Được thôi.
Cái tên ch. ết tiệt này, nhìn không ra đấy, chơi cũng dữ phết nhỉ, giảng bài à?
Là cái giảng bài tôi đang nghĩ đó đúng không?
Nửa tiếng sau…
Tôi sai rồi, tôi bị cậu ấy giảng đến hoa mắt chóng mặt, nào là sin cos, hàm số lượng giác, nào là giới hạn, đạo hàm... vân vân mây mây.
Tôi không hiểu, nhưng sự kiên nhẫn của tôi với cậu ấy đã gần đến giới hạn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!