Chương 16: (Vô Đề)

Tôi và Chu Duy hẹn nhau về Thành Đô.

Có mang chút tư tâm, đúng vậy.

Tôi thừa nhận tôi muốn quay lại tìm Viên Viên.

Gặp cậu ấy ở quán ăn ven đường, tôi rất kích động, nhưng không hiện ra mặt, vẫn giữ vẻ bình thản.

Viên Viên trắng hơn cả trước đây, cậu ấy không còn nét non nớt của thời niên thiếu, lại thêm phần quyến rũ của người trưởng thành.

Tôi có chút động lòng.

Khi cậu ấy bước về phía tôi, tôi cảm thấy tim mình rung động.

Tôi nghĩ, nếu Viên Viên cần tôi, tôi sẽ không để lỡ mất cậu ấy nữa.

Kết quả, khi Viên Viên vừa mở miệng, thằng Chu Duy kia lập tức nói một câu:

Cút đi.

Tôi thực sự muốn xử nó ngay tại chỗ!

May sao sau đó tôi cũng kết bạn được với Viên Viên.

Nhưng khi nhắn tin, tôi cảm giác hình như cậu ấy vẫn thích cái thằng Chu Duy đáng ghét kia.

Tức đến mức tôi muốn thổ huyết.

Tôi hỏi Chu Duy, nó còn trơ trẽn bảo:

"Làm sao đây, tại anh em mày có sức hút lớn quá, mấy năm rồi mà Viên Viên vẫn không quên được tao. Hay là tao nhận lời cậu ấy?"

"Nhận lời cái đầu mày!"

Tôi tức đến phát đi. ên.

Thằng c.h.ế. t tiệt này vốn không thích Viên Viên, giờ lại còn định tự tẩy não mình để thích cậu ấy sao?

Nó nghĩ nó là ai chứ?

Thôi được, tôi đành nhường. Lưỡng tình tương duyệt, tôi chen vào làm gì?

Kết quả là mỗi lần tôi định buông tay, Viên Viên lại nhắn tin cho tôi.

Vấn đề là, chỉ cần Viên Viên nhắn, tôi lại không kìm được mà muốn gọi điện cho cậu ấy.

Viên Viên cứ đùa giỡn tôi như vậy.

Nhận ra điều đó, tôi giằng xé mấy ngày liền.

Nhưng mỗi khi cậu ấy tìm tôi, tôi lại chẳng làm gì được.

Có lẽ kiếp trước tôi nợ Viên Viên.

Biết Viên Viên định thi nghiên cứu sinh, tôi dành cả tuần để sắp xếp tài liệu ôn tập cho cậu ấy.

Biết Viên Viên ở khu hoang vắng một mình, tôi cho tài xế nhà mình đi đón, rồi còn bị bố tôi tra hỏi mấy tháng liền, hỏi khi nào tôi dẫn Viên Viên về nhà.

Biết Viên Viên cãi nhau với mẹ rồi khóc, tôi lo lắng cả đêm chẳng ngủ nổi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!