29.
Ba tháng sau, tôi dành hết thời gian để học tập, dần dần cất những chuyện đó vào góc khuất.
Mấy ngày sau khi thi nghiên cứu sinh xong, tôi rảnh rỗi hẳn, những chuyện cũ lần lượt ùa về trong đầu, làm tôi không yên.
Tôi lấy ra chiếc hộp mà ba tháng trước Văn Tu đã gửi cho tôi, mở ra.
Không phải thuốc chống muỗi.
Đó là chai nước hoa Bombshell.
Tôi có chút ngạc nhiên.
Tra trên mạng mới biết loại nước hoa này cũng có tác dụng đuổi muỗi.
Tại sao không tặng tôi thuốc chống muỗi, mà lại tặng nước hoa?
Tại sao không nhận món quà của tôi, mà lại muốn chiếc dây thun của tôi?
Tại sao không mê tín, mà lại đến chùa Vạn Niên xin bùa bình an cho tôi?
Có phải cậu ấy thực sự có chút thích tôi không?
Có phải chút tình cảm ấy, cũng bị sự chậm chạp hèn nhát của tôi làm tiêu tan hết rồi?
Vì vậy mà bây giờ Văn Tu không để ý đến tôi nữa?
Tôi nằm trên giường, nghĩ đến khoảng cách giữa hai chúng tôi.
Thật sự không có điều gì khiến tôi có thể dứt khoát lao về phía cậu ấy.
Tôi cũng có sự do dự, tôi rất thiếu cảm giác an toàn. Trước khi xác nhận 100%, tôi không dám bước ra khỏi vòng an toàn đó.
Ngày có kết quả thi, đó là ngày tôi vui nhất trong thời gian gần đây.
Vì điểm của tôi vượt qua điểm chuẩn của Đại học Tô Châu 50 điểm. Nhìn điểm thi, tôi bất giác rơi nước mắt.
Mẹ tôi là người quan tâm nhất, sau khi biết điểm của tôi, tôi nghĩ bà sẽ vui.
Nhưng kết quả…
"Điểm này, hơi mạo hiểm đấy. Mẹ sẽ tìm giáo viên hướng dẫn ở đó giúp con."
"Con thấy cũng ổn mà."
"Con chưa xem điểm chuẩn của Bắc Đại năm ngoái à?"
......
Xong!
Vấn đề là, tôi không thi vào Bắc Đại.
Ngày về thú nhận, nếu không bất ngờ thì cũng sẽ có chuyện bất ngờ xảy ra.
Nhìn dáng vẻ mẹ tôi phát điên, đập phá hết tài liệu ôn tập của tôi, tôi bỗng cảm thấy quyết định của mình thật đúng đắn.
Cuộc đời tôi thật nực cười.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!