Chương 57: (Vô Đề)

Edit: Diana

Tới gần cuối năm, những người Hạ tộc đến Hoàng đô đọc sách cũng đã trở về.

Đây cũng là ý tứ của Hoàng đế, năm nay Bắc Cảnh Yến Xuyên an ổn, lớn bé Hạ tộc bên ngoài đều được về lại quê nhà.

Huynh muội Hạ gia cũng đều trở về, Hạ Tháp Tháp cưới vợ là người Hoàng đô, là con gái thất lạc của Trung Thư Tỉnh, tính tình vui vẻ, cương trực công chính, bở vì ngưỡng mộ tài hoa của Hạ Thác Thác, khi hắn đến nhà xin cưới nàng lập tức gật đầu, tự mình quyết định hả cho hắn, bây giờ làm vợ người Hạ tộc đã là năm thứ sáu, Tình Lan đã gặp qua nàng và hai đứa nhỏ.

Nhưng đây là lần đầu tiên Hạ Thác Thác cùng với thê tử về Yến Xuyên, cho nên người Hạ gia chuẩn bị tiếp đón theo nghi lễ tân nương, chuẩn bị chu đáo đón dâu, giống như năm đó Tình Lan gả đến đây, tuy rằng đội hình có kém hơn chút nhưng cái gì nên có đều có, Kim Thu những người đàn ông cường tráng sớm đã chuẩn bị xong đội hình, giơ cao mai rùa trong tay, muốn hù doạ tức phụ mới đến Yến Xuyên.

Những năm Tình Lan ở Hoàng đô, được những người Hạ tộc này chiếu cố rất nhiều, cùng với huynh muội Hạ gia thân cận, cho nên nghe nói bọn họ sắp về, mặc cho thân thể nặng nề, sáng sớm Tình Lan đã chờ ở cửa thành Nhã Minh, chờ đợi những người Hạ tộc đó về nhà.

Nhìn thấy nghi thức quren thuộc, Tình Lan kéo kéo ống tay áo Bộ Khê Khách, nhỏ giọng nói: "Nơi này của các chàng, đều muốn doạ sợ tân nương gả tới sao?"

Bộ Khê Khách nói: "Không phải doạ tân nương, là doạ tà ám, bảo vệ tân nương. Trước kia, nơi này lạnh lẽo vô cùng, nếu là người ngoài gả đến đây, một phần là không hợp phong thổ khí hậu, một phần là tâm tình buồn khổ xa quê, sau khi cưới rất dễ dàng sinh bệnh. Chúng ta gọi cái này là tai hoạ bắt nạt người mới, vì lẽ đó, để cho các nàng không sinh bệnh, phong tục bói toán hỏi cát trừ hung này liền giữ lại cho đến bây giờ."

Tình Lan không cho là đúng: "Sợ là tà ám không bị doạ mà tân nương lại bị doạ bị bệnh."

"Ha ha ha ha….. có lẽ vậy." Bộ Khê Khách nói, "Tiểu cô nương nàng khi gả cho ta, cũng bị sợ không nhẹ, tay chân đều lạnh lẽo, ta ủ ấm thế nào cũng không ấm lên, thật làm cho người ta đau lòng."

Nhưng ngoài dự đoán là vợ của Hạ Thác Thác cũng không bị doạ sợ, vị này thành hôn nhiều năm cũng đã có hai đứa nhỏ vô cùng giống Kiểu Kiểu, nhìn thấy náo nhiệt còn ló đầu ra khỏi kiệu, mang theo hứng thú bừng bừng của trẻ con mà quan sát.

Tình Lan kinh ngạc phát hiện, vị cô nương Hoàng đô này nghe hiểu lời người Hạ tộc, cũng nói được.

Bộ Khê Khách cũng không khỏi hỏi: "Tình Lan, nàng gả tới nhiều năm như vậy tại sao lại chỉ nói được có hai câu?"

Hai câu này, thật sự chỉ hai câu, một câu "Đáng ghét", một câu "Không nên".

'Đáng ghét' là mắng Bộ Khê Khách, còn 'không nên', là nói với Kiểu Kiểu.

Không nên chạy loạn, không nên lộn xộn, không nên ăn bậy đồ vật, chính là ý này.

Tình Lan đỏ mặt.

Người Hạ tộc cũng ít dùng tiếng địa phương nói chuyện với nàng, tuy rằng bà bà (mẹ chồng) là người Hạ tộc, nhưng bỏi vì Bộ Cố là người Yến Xuyên, tổ tiên lại xuất thân Hoàng đô, cho nên có thể nói tiếng quan thoại rất tốt, ngày thường trong nhà thường dùng tiếng quan thoại giao lưu với nhau, Bộ Khê Khách cùng Kiểu Kiểu tạp mãi thành quen, cũng không dùng ngôn ngữ Hạ tộc nói chuyện với nàng.

Hai huynh muội bình thường trong những ngày lễ trọng yếu của Hạ tộc mới nói cùng với một ít người Hạ tộc, cũng rất ngắn. Tình Lan có thể tiếp xúc được ngôn ngữ Hạ tộc cũng do có lúc Bộ Khê Khách cố ý trêu nàng, nói cho nàng nghe, nhìn dáng vẻ đáng yêu của nàng lúc mê man suy đoán.

Lâu dần, Tình Lan đối với hắn sẽ nói mỗi câu này: "Đáng ghét!"

Nhóm hiền tài trở về cố hương, Yến Xuyên đương nhiên phải mở tiệc ăn mừng.

Trên yến tiệc, Hạ Đồ Văn thần thần bí bí lấy ra một xấp bản vẽ, giao cho Bộ Khê Khách.

Bộ Khê Khách nói: "Hoàng thượng cũng đồng ý?"

Hạ Đồ Văn gật đầu: "Chỉ là Thái hậu có chút băn khoăn."

"Nói như thế nào?" Hạ Đồ Văn nói: "Bà ấy sợ chúng ta có dã tâm chiếm Hoàng đô."

Bộ Khê Khách nói: "Phụ thân nguyện làm chư hầu, binh quyền cũng giao nộp, bà ấy còn sợ cái gì?"

Hạ Đồ Văn gật đầu: "Hoàng thượng cũng đã nói với Thái hậu như vậy. Thần cũng tự mình tiến cung nói với Thái hậu, thần nói nữ tử Hạ tộc sinh thần hai mươi tuổi đều muốn làm thật to, nếu đã thành thân, phu quân cần chuẩn bị trước nửa năm, năm ấy sinh thần hai mươi của công chúa, bởi vì Bắc cảnh chưa yên bình, không có cách nào tổ chức lớn, thần nói với thái hậu rằng, nói ngài chỉ là muốn bù đắp cho công chúa một lễ sinh thần."

"Ý ta cũng chính là như vậy." Bộ Khê Khách nói: "Hoàng đô bọn họ chẳng lẽ là nơi tốt lành gì? Ngày ngày đêm đêm lo lắng đề phòng ta mơ ước Hoàng đô..."

Bên kia chơi uống rượu phi hoa, Hồ Cầu cũng cùng mọi người náo nhiệt, trong mắt ánh sáng lập loè.

Bộ Khê Khách liếc mắt nhìn nhi tử một cái, thở dài nói: "Nhưng mà, có lẽ có người cho rằng Hoàng đô tốt, cũng đúng… Các ngươi đến Hoàng đô đọc sách, về học thức tài hoa, quả thật tốt hơn so với ở lại Yến Xuyên."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!