Edit: Ashe
Mùa đông dài đằng đẵng ở Yến Xuyên, thích hợp nhất là để phu thê giao lưu bồi dưỡng tình cảm.
Nhất là năm nay, Nguyệt Ngạn tộc bận bịu tranh quyền trong nội bộ, trừ bỏ đôi khi sẽ có thuộc hạ bộ lạc lén vượt ranh giới lướt qua bên ngoài, Yến Xuyên không có chiến sự lớn, các tướng sĩ đều buông lỏng, ở nhà làm mèo ngủ đông.
Mỗi tháng một lần sau khi kết thúc thay quân, Bộ Khê Khách trở về Quỳnh Lâm Viện, vốn muốn cởi chiến giáp, nhưng nghĩ tới việc lần trước Tình Lan nói muốn tháo giáp cho hắn, vì vậy lại mặc chiến giáp vào, lớn tiếng gọi Tình Lan.
"Ta trở lại." Bộ Khê Khách phủi tuyết, đứng trước mặt Tình Lan, toét miệng cười với nàng.
Hồ Cầu ở trong phòng đang ngồi trên thảm lông dê chơi cầu, nghe được tiếng động, cong mi cười, vui vẻ vỗ tay muốn được ôm.
Trên đầu cậu bé đội mũ đầu hổ, mặc áo bông thật dày, còn kéo một cái đuôi hổ, bò tới chỗ Bộ Khê Khách.
Cậu bé xoay xoay, nước miếng cũng vui vẻ chảy ra ngoài.
Mặc dù bây giờ Hồ Cầu không biết nói chuyện, chỉ biết hừ hừ, nhưng Bộ Khê Khách vẫn nhìn ra ý của cậu bé.
"Phụ thân, ôm!"
Tình Lan cởi ngân giáp trên người Bộ Khê Khách, phủi đi bông tuyết dính trên người hắn, mất mát nói: "Mỗi lần nghe được tiếng của chàng, nó đều vui vẻ như vậy, xem ra nó thích chàng nhất, ta cũng phải ghen tỵ."
Bộ Khê Khách cười một tiếng, ôm lấy Tình Lan, nói với Hồ Cầu: "Mẫu thân con ghen tỵ, ta cũng không ôm con nữa, ôm cái vại giấm chua nhỏ này."
Bộ Khê Khách chặn ngang bế Tình Lan lên, xoay một vòng, vượt qua Hồ Cầu đi vào phòng trong, Hồ Cầu nhào hụt, nụ cười biến mất.
Thật vất vả mới leo được tới chân phụ thân, phụ thân lại ôm mẫu thân đi.
Hồ Cầu ngao một tiếng, thở hổn hển chậm rì rì quay lại, dùng cả tay chân, nhanh chóng bò đến chỗ Bộ Khê Khách.
Bộ Khê Khách ôm Tình Lan, né Hồ Cầu.
Chỉ cần Hồ Cầu bò tới chân hắn, hắn sẽ nhanh chóng vọt sang bên kia, huýt sáo, để cho Hồ Cầu tiếp tục bò.
Tình Lan cười xong, đập Bộ Khê Khách: "Chàng để nhi tử làm cái gì vậy! Không được cười nó."
Bộ Khê Khách nói: "Nàng vui xong rồi, lại bắt đầu nói chuyện thay nó hả? Nàng cảm thấy ta sẽ không ăn giấm ư?"
Tình Lan xem thường, sẵng giọng: "Làm gì có chuyện phụ thân ghen với con, hoang đường."
Bộ Khê Khách cười: "Ta cứ hoang đường đấy, nàng làm gì được? Nàng mới nãy còn nói ghen tỵ vì con hôn ta, ta là giấm hoang đường, nàng là hoang đường giấm."
Hồ Cầu nhào tới lần nữa, lần này thì túm được cổ chân Bộ Khê Khách.
Bộ Khê Khách kêu một tiếng, cúi đầu nhìn Hồ Cầu mặt mày vô hại vui vẻ, cười nói: "Tiểu tử thối, cấu thật đau."
Vợ chồng son sau khi có đứa nhỏ, mỗi đêm ngủ đều đặt hài tử ở chiếc nôi bên cạnh. Hồ Cầu lớn hơn một chút, không bỏ được nôi, Bộ Khê Khách liền lục lọi được chiếc giường gỗ hắn ngủ lúc nhỏ để nhốt Hồ Cầu.
Đáng tiếc Hồ Cầu dồi dào tinh lực hơn hắn, thường xuyên nhảy khỏi giường gỗ, bò đến giữa hai người, ôm cánh tay Tình Lan cắn tóc Bộ Khê Khách ngủ.
Sau khi bị phát hiện, bởi Tình Lan không nỡ ôm Hồ Cầu đi, Bộ Khê Khách không thể làm gì khác hơn là mỗi đêm canh chừng, không để tóc mình thành cỏ đút cho Hồ Cầu.
Lăn lộn như vậy đến khi Hồ Cầu hơn 1 tuổi, chờ sau khi cậu bé có thể đi, Bộ Khê Khách mang con ruột ném cho Kiểu Kiểu.
Kiểu Kiểu cảm thấy hết sức hứng thú với nhóc hồ ly cao hai thước này, nhóc hồ ly đến giờ vẫn chưa nói được nhiều, chỉ biết hàm hồ gọi phụ mẫu và Kiểu Kiểu, nhưng cậu bé đi rất nhanh.
Không nói thì đi, Hồ Cầu ngắn ngủn một mẩu mặc áo dày, thoạt nhìn kháu khỉnh vô cùng. Mỗi lần nhìn Kiểu Kiểu đi theo sau Hồ Cầu, Bộ Khê Khách đều không nhịn được cười.
Nhưng mà, Hồ Cầu đi theo Kiểu Kiểu chơi đùa sung sướng không được bao lâu, khi Hồ Cầu được hai tuổi, Kiểu Kiểu bị Mặc Kỳ Yên đưa đến ba trấn Yến Nam, học tập cùng nhóm thế hệ trước của Hạ tộc, đồng hành với cô bé còn có Giang Tiểu Thất.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!