Edit: Ashe
Triều đình hạ chỉ, chia đất đai phía bắc của Yến Xuyên cho người Bắc Địch quy hàng, mảnh đất này có nguồn nước và đồng cỏ tươi tốt, thổ nhưỡng phì nhiêu, nằm ở phía đông Nhã Minh Thành, phía bắc Hạc Thành, được hoàng đế đặt tên là Triêu Tân.
Lấy mảnh đất này chia cho Bắc Địch, cho dù là Hạ tộc hay là tướng sĩ Yến Xuyên, mặc dù trong lòng khó chịu, tuy nhiên cũng hiểu ý chỉ của hoàng đế, cho nên đành phải nén bực dọc trong lòng, không dám nói ra.
Hoàng đế đưa ra mảnh đất tốt nhất, thể hiện rõ phong độ của một nước lớn, để thu hút càng nhiều bộ lạc và bổn tông đã cắt đứt quan hệ với Nguyệt Ngạn quy hàng Đại Lương, còn về nguy cơ sau đó, dường như hoàng đế cũng chưa cân nhắc đến, ném hết áp lực cho người Yến Xuyên.
Bộ Khê Khách đã trầm mặc mấy ngày, cũng không thể không làm theo ý chỉ, tặng mảnh đất kia cho Bắc Địch.
Tình Lan đang ở Yến Xuyên, sau khi nghe được những lời oán trách của người dân Yến Xuyên trong những ngày qua, đã hiểu sâu sắc sự bất mãn và áp lực của người dân Yến Xuyên lúc này, Tình Lan suy nghĩ một chút, nói muốn viết thư cho hoàng huynh, lại bị Bộ Khê Khách ngăn cản: "Nàng không cần quan tâm đến việc này, chăm sóc thân thể cho tốt... Hoàng thượng là vua của dân, ta không tin Hoàng Đô có nhiều người tài như vậy, không ai nói cho người biết rủi ro đằng sau.
Nếu như hoàng thượng đã lựa chọn tin tưởng, chỉ thị lần này có thể giải quyết hòa bình chiến loạn ở biên giới trăm năm qua, ta đây thân là thần thử, cũng chỉ có thể lựa chọn đánh cuộc một lần."
Tình Lan lo lắng không thôi, Bộ Khê Khách lại cười cười, nói: "Không có việc gì, binh sĩ của Đại Lương chúng ta có thể đánh trận đều ở đây rồi, chúng ta thì sợ nguy hiểm gì? Không sao."
Truyện được dịch và edit dự thi. Đăng tải duy nhất tại lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé
Đầu tháng hai, Bộ Khê Khách bận rộn nhiều việc.
Ngày hôm đó, hắn quay về Huệ Chỉ Viện, hai tay giấu sau lưng, nói muốn Tình Lan đoán xem là thứ gì.
Tình Lan hiếu kỳ: "Chàng lại muốn tặng ta cái gì?"
Bộ Khê Khách ngồi xuống, hạ giọng nói: "Ta ấy à, bắt được hai tiểu yêu quái, muốn diễn trò cho nàng xem."
Tình Lan bị những lời nói của hắn làm kinh sợ, thậm chí còn hơi tin là thật, mở to hai mắt muốn nhìn hai tiểu yêu quái hắn bắt được.
Bộ Khê Khách nói: "Tiểu cô nương mau ngồi xuống, không được nháy mắt, trò hay sắp mở màn rồi…!"
Hắn lấy bao tay quấn thành người nhỏ, thêu thêm mắt và miệng, một đỏ, một trắng, lỗ tai hồ ly dựng thẳng, còn kéo lấy hai cái đuôi.
Một con cầm gậy gỗ làm thương, một con, phình bụng lên.
Tình Lan: "Ôi!"
Là hai tiểu hồ ly chưa biến đổi hoàn toàn.
"Thật đáng yêu!"
Bộ Khê Khách giật giật ngón tay, hồ ly lông trắng cầm thương lớn tiếng nói: "Công việc bề bộn, ta phải ra ngoài mấy ngày, nhìn nguồn nước, gấp rút cày bừa vụ xuân, không thể lúc nào cũng ở bên cạnh nàng nữa."
Bộ Khê Khách lại giật giật bên tiểu hồ ly lông đỏ, tiểu hồ ly kia cúi đầu không nói, hai cánh tay vuốt ve cái bụng tròn vo của mình.
Tình Lan nở nụ cười, cùng diễn trò với hắn, nhẹ giọng hỏi: "Chàng phải đi bao lâu?"
"Hai ba ngày." Bộ Khê Khách vung tay hồ ly lông trắng, nói: "Ngủ lại ở quân trướng, buổi tối không thể trở về làm ấm giường cho nàng, đêm tối trời lạnh, nàng và Hồ Cầu nhất định không được để bị nhiễm lạnh.
Tiểu hồ ly lông trắng khẽ lắc lư lắc lư tiến lên, hai cánh tay bắt được ngón tay Tình Lan, lắc lắc: "Không được nhớ đến ta rồi lén khóc thút thít đấy."
Tình Lan cười nói: "Yên tâm đi, ta sẽ không khóc."
Bộ Khê Khách ngẩng đầu nhìn nàng: "Thật chứ?"
Tình Lan tránh ánh mắt của hắn, cúi đầu nói: "Đồ quỷ sứ đáng ghét, đi thì đi, tưởng ta sẽ khóc lóc sao?"
Bộ Khê Khách: "Sẽ không nhớ ta?"
Tình Lan nói: "Chỉ hai ba ngày mà thôi, chàng còn muốn ta nhớ mong chàng?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!