Chương 4: (Vô Đề)

Edit: Diana

"Công chúa đợi ở đây đi." Bộ Khê Khách nói, "Tối gặp."

Hắn cúi người, đặt môi lên trán Tiêu Tình Lan thật nhanh, sau đó xoay người đối diện với nàng, lùi từng bước ra sau: "Tiểu cô nương, nàng đỏ mặt trông rất đẹp."

Nói xong, hắn liền bỏ chạy.

Tiêu Tình Lan sờ trán, vẫn chưa biết vừa nãy hắn đã hôn được chưa. Có điều, rất nhanh sau đó, Kiểu Kiểu đã trả lời giúp nàng.

"Chú khỉ" nghịch ngợm vòng từ sau lưng nàng ra, tháo luôn sân khấu của thân ca mình, "Tỷ, tỷ có thấy không! Huynh ấy mắc cỡ lắm kìa! Mặt mũi đỏ hết lên! Ha ha ha ha trông như đít khỉ ấy!"

Tiểu tướng quân nào đó ỷ vào việc lớn hơn công chúa mấy tuổi, công chúa lại rũ mắt không dám nhìn mình nên cố giả vờ thản nhiên hào phóng, nhưng mà bây giờ bị muội muội bóc mẽ mất rồi.

May là Bộ Khê Khách đã đi xa, nếu không, nghe được câu này, hắn nhất định sẽ nổi điên "xúc" muội muội đi mất.

Tiêu Tình Lan sờ trang sức trên trán, thấy mặt mình lúc này sợ rằng cũng không khác đít khỉ là mấy. Nàng hắng giọng một cái, dịu dàng nói: "Kiểu Kiểu, đợi lát nữa có người tới, muội đừng gọi ta là tỷ tỷ, không hợp quy củ."

Kiểu Kiểu ngước lên nhìn, đôi mắt cười vui vẻ, chỉ Tiêu Tình Lan nói: "Oa, một cái đít khỉ nữa! Ghép vừa một đôi với đại ca này!"

Hai ngón tay cô bé chạm nhau mờ ám, lại nói tiếp: "Công chúa tỷ tỷ thẹn thùng cái gì, muội thấy rõ lắm, lão đại đỏ mặt dùng sức thật mạnh, nhưng không chính xác, hôn lên viên hồng ngọc to trên đó của tỷ, rõ ràng không chạm tới da."

Tiêu Tình Lan lấy hai tay che mặt, nàng tuyệt đối không ngờ mình đường đường là công chúa Đại Lương mà không trị nổi "chú khỉ" nghịch ngợm này, ngược lại còn bị câu nói của cô bé làm đỏ mặt, nàng không khỏi thầm thở dài.

Sau đó, không đợi Bộ Khê Khách đến, Kiểu Kiểu cũng bị mấy người Hạ tộc dụ dỗ xách đi.

Cung nhân Tiêu Tình Lan mang đến sắp xếp đồ đạc rất nhanh, Vu ma ma bước chậm tới, lo lắng hỏi nàng có bị dọa không. Thấy Tiêu Tình Lan lắc đầu, bà ta mới thở phào nhẹ nhõm, vuốt ngực nói: "Thứ cho lão nô nói thô tục một chút, lúc đó lão nô sợ gần chết, Vương thống lĩnh đúng là đồ vô dụng, trơ mắt nhìn công chúa bị cướp đi..."

"Không phải tướng quân cố ý." Tiêu Tình Lan giải thích thay Bộ Khê Khách, "Ta không hề bị thương, dọc đường hắn cũng chăm sóc ta rất tốt."

Oanh Ca ôm bình ngọc chạy tới, giọng giòn giã hỏi: "Điện hạ, đặt ở đây đúng không ạ?"

Tiêu Tình Lan gật đầu, nhẹ nhàng nói: "Viện này tên Huệ Chỉ, phò mã nói phong cảnh ở đây tao nhã nhất."

Oanh Ca đáp một tiếng, gọi người kéo rèm ở chủ thính Huệ Chỉ Viện xuống.

"Điện hạ có thể đi nghỉ trước." Vu ma ma nói.

Tiêu Tình Lan gật đầu.

Oanh Ca trải cho nàng mấy lớp chăn trên giường, thấy ma ma đi ra, mặt bỗng đỏ lên, hỏi: "Điện hạ, đó là phò mã thật sao?"

"Phải."

"Lúc đầu còn sợ phải gả cho sói thảo nguyên, làm điện hạ lo lắng vô ích cả quãng đường." Oanh Ca nói, "Vương công công cũng nói bừa, người ở đây giống đại yêu quái ăn thịt người ở đâu chứ, nô tì vừa nhìn qua, trừ mấy người đến tiếp thân, mọi người khác đều có dáng vẻ bình thường!"

Oanh Ca nói xong, vội vàng hỏi: "Điện hạ, đi đường... có ổn không?"

Tiêu Tình Lan khẽ gật đầu, mặt lại đỏ.

Oanh Ca không phát hiện ra, cảm thán: "Phò mã thật anh tuấn."

Tiêu Tình Lan cười một tiếng, dường như biết vì sao nàng ta lại cao hứng như vậy, rầu rĩ thở dài.

Vu ma ma bưng chậu nước sạch tới, thấy Oanh Ca chưa đi thì quở trách: "Càn rỡ, quấy rầy thanh tịnh của điện hạ, cẩn thận da của ngươi đó."

Oanh Ca vội chào một câu, lui về phía sau vài bước rồi nhẹ nhàng rời đi.

Vu ma ma tháo tóc Tiêu Tình Lan, dùng tay nghề lão luyện cầm lược giúp nàng thư giãn. Yên lặng một hồi bà ta mới lên tiếng: "Mấy cung thị điện hạ mang đến phải an bài thế nào đây ạ?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!