Chương 36: (Vô Đề)

Edit: Diana

Tình Lan nhớ Kiểu Kiểu rồi, nhưng tiếc rằng, Kiểu Kiểu nhiều lần chưa xong bài vở mà đã chạy ra ngoài chơi, bị Mặc Kỳ Yên trói từ Quỳnh Lâm Viện về bổn tông Hạ tộc, mỗi giây mỗi phút đều cho người canh giữ, khiến cô bé phải đóng cửa tự ăn năn.

Tình Lan thủ thỉ với Mặc Kỳ Yên lâu lắm bà mới chịu nới lỏng, nửa tháng sau đón Kiểu Kiểu từ bổn tông, đưa đến Quỳnh Lâm Viện.

Kiểu Kiểu huýt sáo, nhào vào ôm Tình Lan như một cơn gió, cô bé thở dài khoan khoái, xúc động nói: "Công chúa tỷ tỷ, muội nhớ tỷ muốn chết, lâu ơi là lâu Kiểu Kiểu chưa được gặp tỷ, muội biết tỷ tốt nhất mà, cả Yến Xuyên chỉ có tỷ còn lo lắng cho muội, nghĩ cách cứu muội ra ngoài..."

Giang Lâu đi vào theo Kiểu Kiểu, chắp tay sau lưng, nghiêm túc đứng nhìn bên cạnh.

Tình Lan nói: "Tiểu Thất cũng đến?"

Giang Lâu sờ mũi, gật đầu.

Tình Lan nói: "Trông như tiểu đại nhân ấy, lại đây ăn chút gì nào."

Giang Lâu xua tay.

Tình Lan "hừ" một tiếng, nhét bánh ngọt cho cậu bé, nói: "Đứa nhỏ này, còn khách khí nữa."

Giang Lâu sững sờ một lát rồi nhỏ giọng nói: "Năm nay ta mười tuổi rồi."

"Ngươi và tiểu chất nhi của ta cùng tuổi, vẫn còn là trẻ con."

Giang Lâu nói với lời lẽ chính đáng: "Nam nhi Yến Xuyên chúng ta tám tuổi là có thể ra trận giết địch, thiếu tướng quân chín tuổi theo quân xuất chinh, năm nay ta đã mười tuổi, có đủ năng lực một mình đảm đương một phía từ lâu rồi!"

Tình Lan tò mò: "Bây giờ Tiểu Thất đã theo quân đánh trận được rồi sao?"

Kiểu Kiểu phá đám: "Hắn chưa được đâu, phụ thân muội nói thay hết răng mới có thể ra chiến trường, mà răng hắn còn chưa mọc ra!"

Giang Lâu không còn lời nào để nói, quay mặt đi, "... Ngươi cũng thật là."

Tình Lan nhìn hai đứa trẻ con, một tĩnh một động cãi nhau qua lại, vui vẻ bật cười.

"Kiểu Kiểu, mấy ngày nay muội và Tiểu Thất làm gì?"

"Luyện thương!" Kiểu Kiểu nói, "Còn luyện tiễn nữa!"

"Mấy ngày nay Tô tiên sinh giảng 《 Lục thao 》, tướng quân cho Kiểu Kiểu và ta cùng nghe."

"Hả? Sau này Kiểu Kiểu cũng phải ra chiến trường sao?"

"Kiểu Kiểu là tộc trưởng Hạ tộc tương lai, theo tình hình hiện tại, chắc sẽ không ra chiến trường, nhưng ít nhất thì lục nghệ* binh pháp tộc trưởng vẫn phải học." Giang Lâu nghiêm túc nói, "Bây giờ Kiểu Kiểu vẫn chưa hiểu chuyện, mọi người đều rất ưu sầu, không biết làm sao cho phải."

(*) lục nghệ: lễ (lễ nghĩa), nhạc (âm nhạc), xạ (bắn cung), ngự (cưỡi ngựa), thư (thư pháp) và số (Toán học)

Kiểu Kiểu bất mãn nói: "Vất vả lắm mới thoát khỏi Tô tiên sinh, sao lại nói chuyện học hành ở đây nữa? Giang Tiểu Thất, sún răng thì ít lời thôi."

"Muội cũng nói ít lại đi." Tình Lan nói, "Mọi người đều sốt ruột vì muội, chỉ có muội là không hiểu nỗi khổ của chúng ta."

Giang Tiểu Thất ra sức gật đầu.

Kiểu Kiểu sửng sốt: "... Công chúa tỷ tỷ, tỷ gọi muội tới không phải để chơi?"

"Không phải." Tình Lan mang theo rất nhiều sách quý từ Hoàng Đô đến, nghĩ ngợi rồi phân nhóm sách. Nàng kéo Kiểu Kiểu, nói: "Hôm nay muội và Tiểu Thất phải học với ta."

Kiểu Kiểu: "Công chúa tỷ tỷ tha mạng, khó khăn lắm phụ mẫu mới không quản, lão đại không có ở đây, tỷ cho muội chơi một hôm thôi!"

Tình Lan: "Không được. Hôm nay muội với Tiểu Thất đều phải đọc sách... Đợi lát nữa ta sẽ đến kiểm tra bài, ai không trả lời được thì không có phần bánh bao thịt nướng."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!