Chương 31: (Vô Đề)

Edit: Ashe

Kiểu Kiểu bị Bộ Khê Khách lấy trường thương xiên qua nách treo lên, đến tối mới thả cô bé đi ăn cơm ngủ nghỉ.

Mấy ngày nay, Kiểu Kiểu nghĩ hết mọi cách để chạy trốn trước khi bị xiên lên, tuy nhiên lần nào cũng bị Bộ Khê Khách bắt trở lại, treo lên.

Bộ Khê Khách thường xuyên phải đi ra ngoài thay quân, mỗi lần trước khi đi, đều phải tìm Kiểu Kiểu trước, cột cô bé lại rồi mới rời khỏi.

Kiểu Kiểu cầu xin cũng vô ích, năn nỉ cũng chẳng có tác dụng, cuối cùng cũng yên tĩnh lại, ỉu xìu giương mắt cam chịu số phận.

Sau khi Bộ Khê Khách rời đi, Tình Lan sẽ mang sách tới, ngồi bên cạnh, dạy cô bé học bài.

Kiểu Kiểu không thể cử động, cũng không chạy được, không bịt lỗ tai mình lại được, đành phải rơi nước mắt tí tách, tủi thân nói: "Đợi phụ thân trở về, ta nhất định nói với người."

Ca ca và tẩu tẩu phối hợp ăn hiếp ta!

Ngày hôm đó, Tình Lan đọc xong quyển sách 《 đại học 》 , Kiểu Kiểu cũng ngủ rồi.

Bên ngoài có tuyết rơi, suối nước nóng trong Quỳnh Lâm Viện mờ mịt hơi nước, ấm áp như mùa xuân, cảnh tuyết rơi bao phủ trong màn sương mù, cực kỳ giống tiên cành. 

Tình Lan say mê ngắm nhìn, lại lấy thư mẫu hậu gửi ra đọc vài lần, tựa vào bên khung cửa ngẩn người.

Đến khi tuyết biến thành tinh thể cứng, nàng mới hoàn hồn, sờ chậu than, dựng ấm đồng lên pha trà cho Kiểu Kiểu uống.

Kiểu Kiểu giật giật chóp mũi, ngửi thấy hương thơm lập tức tỉnh dậy, nói: "Công chúa tỷ tỷ, tỷ thả muội xuống dưới đi! Muội tuyệt đối sẽ không chạy, uống trà xong muội sẽ ngoan ngoãn quay lại."

Tình Lan nói: "Ta có việc hỏi muội, muội trả lời ta sẽ thả muội xuống."

Kiểu Kiểu buồn tới nỗi tóc cũng muốn rụng hết, khóc ròng nói: "Công chúa tỷ tỷ, tỷ nhân từ đừng kiểm tra muội học được không? Bài hôm nay tỷ đọc một chữ muội cũng không nhớ nổi..."

Tình Lan cười khổ, ngồi xuống, rất lâu mới hắng giọng, hỏi cô bé: "Kiểu Kiểu, hôm qua muội nói với ta... Muội thấy ca ca muội và Oanh Ca nói chuyện với nhau... Muội có thể kể lại cho ta nghe lần nữa không? Hai người họ... đã nói gì?"

Kiểu Kiểu nói: "Muội nghe không hiểu."

Tình Lan rủ vai xuống, cô đơn lại lo lắng, tự nhủ: "Ta vô cùng khó chịu... Tại sao ngay cả nói gì cũng không kể với ta."

Kiểu Kiểu nói: "Có gì để nghe đâu, chính là ca ca muội giáo huấn, ca của muội nói chuyện với người nào khác cũng đều như vậy cả, huynh ấy là lão đại, không biết còn cho là huynh ấy đang giáo huấn muội!"

Tình Lan lấy lại tinh thần, hỏi: "Chàng giáo huấn chuyện gì?"

Kiểu Kiểu ôm đầu suy nghĩ một lúc, nói: "Huynh ấy nói các người đáng thương ấy mà."

Trong đầu Tình Lan hoảng hốt, cũng sắp muốn khóc, giọng nói run rẩy hỏi: "Cụ thể là nói như thế nào?"

Kiểu Kiểu tập tức nhại lại giọng điệu của Bộ Khê Khách, nói: "Công chúa lấy chồng xa, các ngươi vốn nên là người nhà của nàng, toàn tâm toàn ý chăm sóc nàng, nhưng bây giờ lại nảy sinh tư tâm, dần dần đã có toan tính của mình. Trong tộc ta có nói, người bình thường tồn tại tư tâm, cũng không sai, ngươi thích ai là chuyện của ngươi, nhưng nếu vì vậy mà tổn thương nàng ấy, vậy sẽ là lỗi của ngươi.

Nàng là người tốt bụng, nếu biết người thân cận bên cạnh mình nhất lại có lòng riêng như vậy, chắc chắn trong lòng sẽ khó chịu. Thời gian các ngươi tới Yến Xuyên cũng không ngắn, ngươi nên biết ta là hạng người gì, tộc nhân Hạ tộc ta mặc dù không hiểu quy củ ở Hoàng Đô các người, nhưng lại biết cách đối đãi với tình yêu chân thành. Nhân duyên tức là hứa hẹn, ngoài ra, tất nhiên phải tránh mập mờ... Ta biết cảm giác của ngươi hôm nay, tất cả đều là hoa trong gương, trăng dưới nước, đều không là thật. Đừng làm bản thân, làm cho điện hạ bị mắc kẹt trong loại hư tình này, trở thành người đáng thương, lúc ngươi chạy tới hỏi ta có thể dựa theo quy củ của Hoàng Đô lấy ngươi hay không, ta chỉ biết thương nàng ấy hơn... Nàng ấy lớn lên với những quy củ kỳ quái như vậy, mặc dù là hòn ngọc quý trên tay tiên đế, ta cũng đau lòng, ta hận vì sao nàng không phải là người của Hạ tộc chúng ta, nếu từ nhỏ nàng đã ở bên cạnh ta, sẽ không bị những quy củ này quấy nhiễu, sẽ không vô tri mù quáng hao tổn tinh thần vì bị người bên cạnh phản bội."

Kiểu Kiểu bắt chước tới đây thì ngừng, thêm một câu đánh giá: "Ca ca của muội lúc nào cũng muốn khuyên người khác đọc sách! Sách kia có gì hay chứ, nghe là buồn ngủ rồi!"

Đánh giá xong, Kiểu Kiểu lại nói: "Ca ca muội còn nói, sau này huynh ấy muốn mỗi ngày ở bên cạnh tỷ, cho nên khuyên Oanh tỷ rời xa xa tỷ một chút, để tránh hiềm nghi."

Tình Lan nhất thời cảm xúc trào dâng, ngay cả hô hấp cũng ngừng lại.

Kiểu Kiểu nói: "Ôi, nói đi nói lại, ca của muội là muốn người ta xin lỗi, Oanh tỷ cũng bị huynh ấy mắng tới khóc, một bụng đạo lý đấy, hừ, huynh ấy muốn giáo huấn người khác ư, nhưng mà công chúa tỷ tỷ đừng lo lắng, đợi phụ thân trở về, nhất định sẽ mắng huynh ấy! Huynh ấy thực sự cho rằng mình là lão đại ư? Đợi phụ thân trở về, huynh ấy cũng chỉ có thể làm con trai của lão đại, bị dạy dỗ la mắng thôi!"

Tình Lan không có tâm tư nghe Kiểu Kiến tán dóc những chuyện này, chỉ tập trung khóc, Kiểu Kiểu sợ tới mức khẽ giật mình, cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Công chúa tỷ tỷ, sao tỷ lại khóc? Ca ca của muội nói Oanh tỷ, không phải tỷ mà..."

Tình Lan hai mắt đẫm lệ mông lung, cười nhìn Kiểu Kiểu, xúc động nói: "Kiểu Kiểu là cô nương Hạ tộc, thật tốt... Muội phải mau mau lớn lên, mới có thể biết vì sao hôm nay ta không thể kìm được nước mắt."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!