Chương 2: (Vô Đề)

Edit: Diana

Tiêu Tình Lan không biết rằng, thì ra tim mình cũng có thể đập mãnh liệt đến vậy.

Nàng ngơ ngác nhìn đôi mắt của hồng y thiếu niên, lúc bốn mắt nhìn nhau, tim nàng tựa như bị ai gõ cửa, sau đó trút vào đủ loại tình cảm. Những tình cảm đó trộn lẫn vào nhau, lại bị trái tim đập kịch liệt của nàng ủ nhiệt, như đang xé nát tất cả những giấc mơ mười bảy năm của nàng rồi gộp lại thành một chiếc chuông lớn, vang lên đinh đang không ngừng.

Đôi mắt kia của hắn.

Đôi mắt kia của hắn, nàng vừa thấy xa lạ, lại quen thuộc, vừa thấy vui mừng, lại vừa muốn khóc.

Đến khi Tiêu Tình Lan định thần lại thì mới phát hiện mình đã bị hắn ôm lên ngựa, lao nhanh trong gió.

Hay cho một kẻ cuồng vọng, dám coi thường lễ nghi tiếp thân, cướp nàng lên ngựa đi trước!

Tiêu Tình Lan kinh ngạc trong chốc lát, muốn quay ra sau nhìn xem có người đuổi theo không, nhưng nàng còn chưa kịp động đậy đã nghe tiếng nói ở trên đầu, "Đừng lộn xộn."

Tiêu Tình Lan tức giận nhìn hắn, nhưng khi chạm tới ánh mắt ấy, nàng lại lần nữa trở nên ngây ngô.

Thật là một đôi mắt đẹp, đường hoàng mà sáng rõ, tràn đầy ngạo khí khiến người ta an lòng, đôi mắt kia dường như có thể nhìn thấu tất cả.

Tiêu Tình Lan biết, chủ nhân của đôi mắt này nhất định không phải người dốt nát thô bỉ, không thông chữ nghĩa.

Hồng y thiếu niên cứ vậy ấn nàng vào ngực, một tay che đầu nàng, một tay điều khiển ngựa, bỏ lại mọi người đằng sau, kể cả Phó thượng thư đang hô to "Tướng quân, dừng lại, không hợp lễ nghi".

Hộ vệ đi theo công chúa đều bị hắn bỏ xa, con ngựa đen hình như hiểu tâm tình của chủ nhân, cũng vui vẻ nhấc móng chạy như điên.

Tiêu Tình Lan không biết hắn muốn đưa mình đi đâu.

Nhưng lạ là khi nàng nhìn vào đôi mắt kia, thấy sự vui sướng của hắn, lại không sợ hãi chút nào.

Cướp dâu sao?

Thật ra thì... chẳng hề gì.

Gió gào thét, Tiêu Tình Lan nghe tiếng hắn cười, tiếng cười cực kỳ trong sáng.

"Rốt cuộc cũng chờ được nàng." Hắn vẽ tay xuống ngực nàng, nhếch miệng cười, nói: "Thì ra vẫn còn là một tiểu cô nương này."

Nghe vậy, Tiêu Tình Lan bừng tỉnh, hốt hoảng thu ánh nhìn lại.

Không xong rồi, nàng đại diện cho hoàng gia, vậy mà hắn lược bớt lễ chào, ôm thẳng nàng lên ngựa phóng như điên, vậy là không được!

Hồng y thiếu niên nhíu mày, khẽ hỏi: "Nhìn đủ chưa?"

Mặt Tiêu Tình Lan đỏ lên, cũng không suy nghĩ tiếp chuyện được hay không, theo bản năng xấu hổ trốn vào ngực hắn, lát sau nàng mới kịp phản ứng, hai tay chống ngực hắn, muốn đẩy ra.

Nàng cứ giãy giụa như vậy, hồng y thiếu niên cười một tiếng, nhìn xuống, cố ý buông lỏng tay đang che đầu nàng ra một chút, để nàng cảm nhận được lắc lư.

"Điện hạ nên cẩn thận." Hắn cười nói, "Đừng để bị ngã."

Tiêu Tình Lan ngẩn ra, mặt hơi ngạc nhiên, hai tay lại vội nắm cổ áo hắn thật chặt rồi e dè nhích đến gần. Nàng nhìn chằm chằm vào vạt hồng y, do dự một hồi, sau đó quyết định kề sát vào cái ôm trong ngực hắn.

Hắn cười, ngực rung rung, bàn tay xuyên qua tóc nàng, nắm lấy tay nàng đang níu cổ áo hắn.

Trong nháy mắt, ấm áp xua tan gió lạnh.

"Bé ngoan."

Câu này kèm theo nụ cười tán dương, khiến mặt Tiêu Tình Lan đỏ đến tận mang tai. Nàng rúc trong ngực hắn hoảng hốt một hồi mới chợt ngọ nguậy, nhận ra có gì đó sai sai.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!