Edit: Ashe
Kiểu Kiểu nhân dịp lễ cưới của lão đại mà đục nước béo cò, lừa được đủ loại trái cây thịt khô, ăn uống thả cửa một hồi.
Bên kia, Bộ Khê Khách sau khi bước xuống xe hoa, cùng Tình Lan nhảy điệu phượng vũ của Hạ tộc, Kiểu Kiểu nôn nóng muốn xem, nhưng người nhỏ dáng lùn, dù dùng sức nhảy lên cũng chẳng thấy được gì.
Đang lúc sốt ruột, có người vỗ vai cô nhóc một cái.
Kiểu Kiểu quay đầu lại, thấy nhi tử của Giang phó tướng, Giang Lâu chắp tay đứng sau lưng mình, mím môi không nói lời nào, chỉ lên lầu gác cao ngất bên cạnh.
Kiểu Kiểu: "Muốn ta lên lầu gác nhìn sao?"
Giang Lâu gật đầu, lại chỉ chỉ.
Kiểu Kiểu thấy trên lầu gác có mấy bóng lưng quen thuộc, hung hăng đứng ngốc ở đó, nói: "Oa! Phụ mẫu ta thật là lợi hại, sớm đã chiếm được vị trí tốt!"
Cô bé gọi Giang Lâu: "Đi, ta cũng đi lên."
Giang Lâu lắc đầu, chắp tay sau lưng, bước đi giống như tiểu đại nhân.
Kiểu Kiểu nghiêng đầu lớn tiếng nói: "Giang Tiểu Thất, ngươi không nói lời nào chẳng phải vì răng còn chưa mọc, sợ nói chuyện gió lọt vào sao! Ha ha ha ha ha ha!"
Nói xong, cô nhóc nhanh như chớp chạy đi, Giang Lâu đứng im hồi lâu, lát sau mới cẩn thận mở miệng, lẩm bẩm: "Ngươi nói chuyện cũng bị gió lọt vào, còn không biết xấu hổ chê ta."
Kiểu Kiểu leo lên lầu gác, chưa thấy phụ mẫu đã nghe được giọng nói của hai người họ.
Con ngươi Kiểu Kiểu xoay một vòng, dừng chân lại, điều chỉnh hô hấp, áp sát vào tường nghe lén.
"Xem ra Tô tiên sinh nói không sai." Bộ Cố nói, "Triều đình vừa muốn đưa công chúa đi cầu thân để đem lại yên ổn cho biên cương, vừa muốn tán dương uy nghi hoàng gia, đáng tiếc trong triều hiện giờ không có một tấc sắt, quan lại thế gia dây mơ rễ má rắc rối, làm sao có thể trở thành đại quốc được…"
Mặc Kỳ Yên nói: "Tô tiên sinh nói chuyện từ trước đến nay đều chuẩn xác. Hắn nhìn thấu mọi việc, lại biết được thiên ý. Theo như hắn nói, chuyện hôm nay của Liên Hoa và công chúa ta đã không suy nghĩ nữa, ta chỉ lo lời kế tiếp của hắn…"
Bộ Cố nói: "Bỏ qua những việc đó, nàng cũng nên mặc theo số phận đi, hai mươi năm sau ra sao đều là số mệnh của đám con cháu, ta nói thật, làm thiên tử cũng không dễ dàng… Những việc này chúng ta không cần phải nhiều lời nữa. Bộ Cố ta cả đời này có thể mang mũ giáp ra trận, toàn tâm toàn ý gánh vác đến cùng thì những chiến sĩ hộ quốc cũng sẽ như vậy."
Kiểu Kiểu nghe không hiểu gì, cảm thấy nhàm chán, ngáp một cái.
Mắt còn ngấn lệ vừa mở ra, cô bé đã thấy Mặc Kỳ Yên đứng trước mặt mình, vẻ mặt nghiêm túc nhắc tới cô bé, nói: "Thận Tư, nữ nhi của chàng thay răng."
Bộ Cố: "Ở đâu ở đâu? Ta nhìn một chút ta nhìn một chút!"
Kiểu Kiểu há miệng, chỉ vào răng cửa của mình.
Bộ Cố: "Ha ha ha ha ha… Mau mau, nói chữ "gió"* cho phụ thân nghe thử chút nào!"
(*) Chữ (feng) khi nói sẽ bị bật gió từ miệng ra
Kiểu Kiểu: "…Hứ, không nói đâu!"
Bộ Cố: "Ha ha! Cảm thấy gió lọt đi!"
Mặc Kỳ Yên thương lượng với Bộ Cố: "Ta muốn đưa Kiểu Kiểu đến bổn tông, để con bé đi theo Tô tiên sinh đọc sách cho tốt. Con bé bây giờ chưa học hành, cũng chẳng có việc gì làm, không biết cái nào nói được cái nào không, nếu ở lại đây, một ngày nào đó sẽ đắc tội công chúa. Bên người công chúa lắm người nhiều miệng, đợi lời nói truyền về hoàng đô, sợ rằng sẽ bị hiểu nhầm mà sinh xa cách…"
Nói xong, Mặc Kỳ Yên còn chậm rãi trừng mắt lườm Kiểu Kiểu, Kiểu Kiểu lập tức ỉu xìu, giống như hồ ly bị túm đuôi, không dám nhúc nhích.
Bộ Cố xoa cằm: "Thật ra có người nói cũng không sợ, họ chẳng phải còn dựa vào ta và con trai ta sao?"
Mặc Kỳ Yên sâu kín liếc hắn, Bộ Cố ngậm miệng, không dám nói lung tung nữa.
"Vậy chuyện này cứ quyết định như thế đi." Mặc Kỳ Yên nói, "Ngày mai liền xuất phát, đưa con bé về Hạc Thành."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!