Buổi sớm tinh mơ của mùng ba Tết, ngôi nhà khang trang nhất khu vực đã vang lên tiếng quát tháo ầm ĩ và tiếng chén bát đổ vỡ. Người dân xung quanh đó đều biết ông Nhật thầy pháp có nết gia trưởng, cổ hủ. Cứ mỗi lần không ưng thuận chuyện gì ông sẽ đập vỡ đồ đạc, sau đó bắt vợ và đám con cháu gái quỳ giữa sân nhà đến khi nào nguôi giận thì thôi. Hàng xóm trước đây cũng có can ngăn nhưng ông Nhật hung dữ lắm, còn doạ ngược nếu ai ngăn ông sẽ bị yểm bùa cả nhà, thế là dần dà người ta cũng mặc kệ.
Ngọc Trà khoanh tay quỳ giữa cái nắng, gương mặt lạnh tanh không cảm xúc. Lỗ tai nghe rõ mồn một từng lời mắng chửi xúc phạm của người mình gọi là ông ngoại. Gì mà lũ vịt trời, sống chỉ phí của, con gái học ít thôi,... Vẫn là mấy câu quen thuộc cô đã nghe từ nhỏ đến mức chai lì như hiện tại. Đang tự hỏi bao giờ mới xong thì một cái bạt tai giáng xuống má của Trà.
"Con nhỏ chó chết, mày khinh tao hay gì mà nghênh nghênh cái mặt ra đó."
Bà ngoại chắp hai tay cầu xin ông ngoại đừng đánh Trà nhưng rồi cũng hứng thêm cái tát khác. Ngọc Trà nhíu mày, chộp lấy cánh tay đang giơ lên của ông Nhật. Cô tức giận nói: "Ông có muốn đánh thì đánh con nè, bà ngoại bao nhiêu tuổi rồi mà ông còn muốn đánh là đánh?"
Ông ngoại trừng mắt nhìn, sau đó hất tay Trà ra. Song, ông vào nhà cầm lấy ấm trà trên bàn, ném vào người Trà. Chất lỏng ấm nóng chảy từ trán xuống, cơn đau rát bất giác làm cô rùng mình nổi cả da gà.
Không sao cả, dù gì cũng đâu phải lần đầu. Miễn đừng làm tổn hại đến mẹ và bà là được. Trà nuốt ngược nước mắt vào trong, cụp mắt tự an ủi bản thân.
Đến khi mà ông Nhật cầm cây roi mây gia pháp đi ra thì đã có người đến giải vây cho những người phụ nữ trong gia đình nọ. Quân Đen chạy chiếc Cup vào cổng, chứng kiến cảnh chén bát đổ bể, máu me vương vãi. Nó vội chạy đến, che chở cho chị và bà sau lưng.
"Nội! Đang Tết nhất mà, có gì nội bình tĩnh nghỉ ngơi nè."
Ông Nhật vứt cây roi mây vào một xó, giãn cơ mặt với thằng cháu cưng.
"Đi chơi về rồi à? Vào nhà ngồi cho mát đi con."
Quân khẽ gật đầu, ánh mắt ra hiệu cho Trà mau mau đứng lên. Đoạn, nó đến cạnh ông nội, đỡ ông vào cùng mình.
Ngọc Trà trở về phòng ngủ, quen thuộc mở tủ tìm hộp cứu thương lúc nào cũng đầy ắp thuốc do Đức và ông cậu ấy cho. Đang tìm bông gòn để thấm cồn sát khuẩn thì Trà nhớ ra mình vừa dùng hết hôm trước. Cô loay hoay lục lọi xem có còn sót chút gì không thì một bịch bông còn mới tinh được vứt lên bàn của Trà. Quay đầu lại nhìn, là Quân.
"Cho bà đó." Quân cao ngạo hất hàm, nói xong liền đi luôn.
Đóng chặt cửa phòng lại, Ngọc Trà bóp chặt bịch bông gòn nọ, gương mặt không cảm xúc nghĩ ngợi vì sao hôm nay thằng trời đánh kia lại tốt như vậy. Sau một lát chẳng lý giải được gì, cô thẳng tay ném nó vào thùng rác. Trà dùng khăn ướt lau hết vết máu khô, bôi đại thuốc đỏ vào vết thương trên đầu. "Thà để cái đầu đầy máu còn hơn dùng đồ của đứa mình không có niềm tin."
Tối hôm đó Trà phát sốt, cả người nóng hầm hập nhưng đổ toàn mồ hôi lạnh. Cô mơ mình đang đi trên một con đường không có ánh sáng, ở xa xa là một vườn hoa. Nghĩ bụng là sẽ không có vấn đề gì, Trà đi đến vườn hoa, mệt mỏi ngồi xuống. Bất chợt phía đối diện Phan Lê Ngọc Trà, Trần Nhật Quân đang đi đến. Cả hai chạm mắt nhau, kinh ngạc không thôi. Trà chỉ tay vào mặt nó, không rõ cảm xúc hỏi: "Tại... Tại sao mày lại ở đây?"
Quân mấp máy môi, chưa trả lời gì thì giọng nữ vang lên sau lưng Trà.
"Là tôi gọi hai người tới đó."
Số 9 cầm bình tưới, thong thả chăm sóc vườn hoa của mình. Vẫn như mọi lần mà Trà gặp, cô ả chưa bao giờ lộ rõ mặt quỷ của mình.
"Nè nè, lại đây ngồi luôn đi nhóc." Quỷ hồn số 9 mỉm cười nhìn Quân, vẫy tay bảo nó đến ngồi cạnh Trà.
Nó nổi gai ốc, người run bần bật nhưng vẫn cố lết đến. Mồ hôi lạnh túa ra như tắm, nó lầm bầm: "Cái chó gì vậy trời?"
Quỷ hồn số 9, Ngọc Trà và Nhật Quân ngồi thành một hình tam giác. Số 9 mân mê cái bình tưới trong tay, xong mới thản nhiên bảo: "Nhà của hai cô cậu có người sắp chết á."
Trà còn đang chán nản chống cằm, nghe xong liền mở to mắt, lớn giọng đáp: "Hả?"
Ả quỷ cười cười, hiển nhiên là thích thú trước thái độ của cô. Số 9 vỗ tay, chậc lưỡi. "Vào chuyện chính thôi nào nhỉ? Chào mừng cô cậu đến với Con đường của tôi. Giải thích một xíu thì Con đường được coi là địa bàn riêng bất khả xâm phạm của từng Quỷ hồn. Chỉ có ai được mời hoặc được Quỷ hồn nào cho phép thì mới được vào Con đường tương ứng. Hai cô cậu thuộc trường hợp đầu tiên, do tôi mời đến."
Đoạn, Số 9 liếc mắt nhìn Quân, người vẫn còn kinh hãi chưa biết chuyện gì đang diễn ra. "Nhà hai người có người nữ nào tuổi Thân không nhỉ? Chuyện là nghe đâu ông già kia được tên thầy pháp nào triệu hồi. Nói thẳng ra là ông của các người đó. Và điều kiện để triệu hồi một Quỷ hồn là hiến tế một cô gái tuổi Thân nằm trong gia phả."
"Tuổi... tuổi Thân? Tôi chỉ biết một người duy nhất thôi..." Cả người Trà run lên, nín nhịn nước mắt đang trào ra.
"Là chị Mai. Cả gia tộc chỉ có mình chị ấy." Quân lẩm nhẩm, gật đầu xác nhận với cô chị.
Bị mắng, bị đánh, Trà không bao giờ kích động như vậy. Nhưng khi nghe tin chị ruột của mình sắp bị hại chết, mọi cảm xúc buồn tủi, căm giận của cô đều dâng lên. Chị Mai là chị ruột của Trà, từ nhỏ chị đã vất vả, đến lớn lại phải rời xa nhà làm ăn. Thật sự đã lâu lắm rồi Ngọc Trà chưa gặp lại chị mình. Mắt của cô đỏ ngầu, tức giận quay sang túm cổ áo thằng em trời đánh. "Tao nói cho mày biết, ông già mà đụng vào chị của tao đi, tao sống chết với nhà mày luôn."
"Dừng lại nào, trong nhà của tôi không được phép đánh nhau." Số 9 vội can ngăn, kéo tay Trà ra. Thấy không xi nhê gì mấy, cô ta nghiêm giọng: "Nín! Bây giờ có muốn cứu chị không?"
Cô lấy lại bình tĩnh, buông Quân ra. Khoé mắt đọng lại tí nước, cơ thể run không ngừng. Trà bấu chặt lấy tay mình, lòng bàn tay in hằn dấu móng tay. Số 9 trơ mắt nhìn hai người, một thì tâm lý bất ổn, một thì ngơ ngơ ngáo ngáo trói gà không chặt. Đoạn, chỉ biết thở dài nghĩ thầm: "Tin tưởng hai đứa này được không tôi ơi?"
"Chính xác vào rằm tháng Giêng này là một thời gian cực tốt để làm lễ. Ừ, hiển nhiên là vậy rồi. Nhiệm vụ của hai cô cậu rất đơn giản, chỉ cần quậy đục nước là xong. Làm sao thì làm miễn lễ hiến tế không hoàn thành là được."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!