Chương 10: Nhân tố mới

"Mấy ngày nay anh đi đâu vậy thằng ma đần kia?" Phương Di nước mắt ngắn, nước mắt dài trách móc Minh Duy. Cả hai đang nấp vào phía sau phòng bảo vệ, tận dụng mấy chục phút cuối trước khi bảo vệ quay về để làm rõ hết mọi chuyện.

"Đừng có khóc, đừng có khóc. À... Tại gần tới Cá tháng tư nên anh troll nhóc tí thôi mà." Minh Duy bối rối nhìn Di, hoảng loạn giải thích.

Tưởng Di nghe xong sẽ càng khóc lớn hơn, ai mà ngờ đâu vừa nghe xong nó đã nín khóc. Nó mắng anh sa sả:

"Giỡn giỡn cái chó gì? Đồ điên, đồ tồi, đồ ngu như heo!"

... Có cần nhắc nhẹ lại cái profile không tì vết của anh cho con bé này nghe không nhỉ?

"Rồi sao cái lư hương của anh bị đổi rồi? Em nghe cô chủ nhiệm bảo một số đồ vật ở đây bị đập phá nên em cứ tưởng... em cứ tưởng anh đi luôn rồi."

"À, có mấy con mèo hoang chạy loanh quanh xong va vào làm vỡ cái cũ rồi. Không sao đâu, anh không có bị ảnh hưởng gì hết á." Nói rồi Duy xoay vài vòng chứng tỏ mình vẫn ổn cho Di xem.

Di gật đầu, không thắc mắc thêm gì nữa.

Thấy nó đã bình tĩnh lại, Minh Duy lại hối nó ra về. Không cho phép được ở lại lâu thêm với lý do... muốn đi ăn tối. Di nhún vai không phản đối, nó chào tạm biệt Minh Duy rồi về nhà.

Nỗi lo đau đáu trong lòng đã vơi mất.Thấp thoáng đến những ngày giữa tháng 5, trường THPT N cả trăm tuổi đón nhận những cơn giông mùa hè đầu tiên do ảnh hưởng của bão nhiệt đổ bộ.

Khi các khối lớp vẫn đang chạy nước rút cho những ngày cuối cùng của năm học thì ùn ùn mây đen kéo đến, gió cuồng nộ thổi bay mấy cánh hoa phượng bay tứ tung trên mặt đất. Những hạt mưa rơi xuống mái ngói vang lên tiếng lộp độp như bản nhạc piano.

Các bông hoa như đốm lửa chen lấn trong tán lá xanh rì ngập trong nước mưa.

Đùng!

Ơ? Cái gì đấy?

Tối thui rồi!

Cúp điện rồi cô ơi!

Tiếng lũ học trò vừa hoang mang vừa hoảng loạn gọi cô giáo. Trong cơn mưa ngày càng nặng hạt, ánh sáng từ các bóng đèn tự nhiên tắt phụt sau một tiếng sấm chớp đùng đoàng. Các lớp học chìm vào trong bóng tối dù hiện tại chỉ mới là xế chiều.

"Các em bình tĩnh, ngồi yên tại chỗ! Có lẽ do mưa to sấm lớn nên nhà trường cúp cầu dao thôi." Cô giáo trấn an đám học trò, nét mặt hiện rõ sự lo lắng.

Trái với nỗi lo lắng của cô, thằng Tùng tài lanh phát biểu:

"Vậy mình khỏi làm bài tiếp ha cô? Trời tối quá mà thị lực em không được tốt lắm, mình nghỉ nha cô yêu ơi."

Nghe Tùng cà chớn, tâm trạng của cô quay ngoắt lại ngay:

"Ơ anh kia, nghỉ nghỉ cái gì? Không có đèn điện thì lấy đèn pin điện thoại ra mà soi, các anh các chị chuẩn bị sang 12 rồi đấy, lo mà học hành. Cố làm xong bài test hôm nay là coi như các anh chị hoàn thành hành trình với bà cô già này."

"Tao cảm giác như lớp mình đang định tranh cử lớp có nhiều đứa ngu vạ miệng nhất hành tinh đó mày." Yến Vy chép miệng, quay sang thì thầm với Di.

"Tao đồng ý với phát ngôn của mày."

Di híp mắt gật đầu, tiếp tục dí mặt vào sát tờ giấy làm bài.

"16A, 17C, 18 không có đáp án, 19 đến 22 là D. Đừng có cố mà nhìn trong bóng tối, riết là có ngày đui luôn đó. Giờ cứ khoanh theo anh đi, bữa sau giảng lại cho nghe." Nghe Minh Duy cằn nhằn, Di gật đầu ngay tắp lự.

Nó ung dung khoanh tròn vào đáp án theo lời Minh Duy, chỉ mất vài phút sau đã xong bài kiểm tra.

Liếc nhìn đám bạn vẫn đang vật lộn một tay cầm điện thoại soi đề, một tay cầm bút khoanh đáp án, Di rụt cổ thu mình lại một góc. Nó lẳng lặng nhìn cơn mưa đã nhỏ đi không ít, sau đó lại thở dài thườn thượt. Hôm nay Di quên đem theo áo mưa mất rồi.

Mưa kéo dài dai dẳng đến tận lúc ra về, dòng người chen lấn nhau trên hành lang đọng đầy nước kéo dài ra đến tận nhà xe. Di nhìn đám người đang chen chúc để nhanh chóng ra về sau đó lại liếc nhìn đống sách vở còn bày trên bàn mình.

Nó không hề có ý định ra về vào lúc này.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!