Tôi tỉnh dậy, việc đầu tiên là… véo má.
Vẫn đau.
Véo tiếp tay trái. Cũng đau.
Thử búng vào trán. Lần này thì chảy cả nước mắt.
— "Đệt… là thật."
Tôi sống lại.
Lần thứ hai.
Vẫn là mùa hạ, vẫn là gốc lộc vừng đó, và vẫn là cái giọng quen thuộc ấy vang lên, như thể mọi thứ chỉ là giấc mộng giữa trưa nắng:
— "Muội muội, trời nắng to, vào trong nghỉ đi, cẩn thận cảm nắng."
Tô Nhược Y đứng đó, dịu dàng như gió sớm, thánh thiện như bồ tát giáng trần. Còn tôi thì.. mấy người đòi hỏi gì ở một kẻ vừa doạ quỷ môn quan về được chứ!
Lần này, không có tiếng hệ thống nào trong đầu tôi. Có lẽ nó vẫn đang "tắt nguồn" sau cái chết cháy của tôi. Tôi vẫn chưa được "về nhà", và điều đó khiến nỗi sợ hãi từ lần trước bùng lên mạnh mẽ hơn. Tôi chạy vội vào phòng, đóng sập cửa lại. Trong đầu tôi tua lại toàn bộ chương 1 của đời mình như một cuốn phim tư liệu bi thương.
Tôi đã sống sai. Sai từ ánh nhìn đầu tiên đến hơi thở cuối cùng.
Mẹ nó, đang lẽ lĩnh cơm hộp xong phải được về chứ? Hệ thống đã nói rõ tôi chỉ có nhiệm vụ thúc đẩy cốt truyện. Tôi đã làm đúng vai trò của một Thượng Quan Minh Nguyệt rồi, bắt nạt nữ chính cũng bắt nạt rồi, cơm hộp cũng lĩnh rồi. Sao còn kéo tôi quay lại??
Với một loạt câu hỏi trong đầu. Tôi bắt đầu ghi chép. Tự làm một quyển "sổ sinh tồn giữa chốn sen trắng và trà xanh". Tôi không còn tin lời hệ thống, tôi tin vào bản năng của mình.
Trang đầu tiên, tôi viết to:
"Người tốt không bao giờ nói "Tỷ không sao, muội đừng buồn". Vì người tốt thật sự, biết rõ muội buồn là do tỷ."
Sau đó là danh sách cần cảnh giác:
Cố Thời Nguyệt – Biểu muội, biểu cảm ngây thơ, nội tâm xảo trá, khả năng nước mắt theo yêu cầu trong 3 giây. Phản diện chính trong nguyên tác.
Tô Nhược Y – Vị hôn thê của huynh trưởng
- Thượng Quan Cảnh Hà, là nữ chính
- nhưng ai dính vào người đó xui xẻo. Tránh xa để sống lâu.
Thượng Quan Minh Nguyệt – Là tôi, nhưng phiên bản trước. Ghi chú: não cá vàng, thích diễn, dễ bị dụ, đành hanh, ngu ngốc (TT)
Gạch đỏ: "Đừng tin bất kỳ ai cười với mình quá lâu."
Tôi bắt đầu dè chừng từng câu nói. Từng cái nhướng mày của Cố Thời Nguyệt, từng ánh nhìn ướt át của chị dâu tương lai, tôi đều ghi lại. Tôi cố gắng nói ít thôi, ít cãi nhau với Tô Nhược Y, ít hắt hủi người nhà hơn. Tôi tập mỉm cười, để che giấu sự cảnh giác bên trong.
Có người hỏi tôi:
— "Minh Nguyệt muội muội hôm nay sao lạ thế?"
Tôi mỉm cười:
— "Không sao đâu. Muội bị gió táp vào mặt, táp đến tỉnh người."
Cố Thời Nguyệt vẫn đáng yêu như cũ. Cười e lệ, mắt cong cong, giọng dịu đến mức ru ngủ:
— "Muội muội uống chút trà mát đi, hôm nay thời tiết oi bức lắm."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!