Độ ấm trên trán biến mất, Kiều An lập tức tỉnh táo lại rất nhiều, sự khác lạ trong lòng cũng đã tan biến không ít, cậu vội vàng đứng dậy, giữ chặt Thẩm Thần Uyên đang muốn thu dọn đồ:
"Ngài Thẩm! Ngài Thẩm, em không sao hết! Em chỉ thấy hơi nóng tí xíu thôi!"
Động tác của Thẩm Thần Uyên dừng lại, nửa tin nửa ngờ nhìn Kiều An.
Tuy rằng bọn họ không bật máy lạnh, nhưng với thời tiết bây giờ, có lẽ cũng không thể gọi là nóng đâu nhỉ? Nhưng cũng may là Kiều An thật sự chỉ hơi nóng, sắc mặt của cậu rất nhanh đã trở lại bình thường.
Thấy rằng chẳng qua là do mình sợ bóng sợ gió, Thẩm Thần Uyên cũng dần yên tâm, sửa lại mái tóc có hơi bù xù của Kiều An:
"Nếu thấy không thoải mái thì nhất định phải nói cho tôi biết."
Vâng! Kiều An ngượng ngùng trở lại chỗ ngồi, vươn tay kéo dĩa hải sản kia đến trước mặt mình, ăn từng miếng một trông vô cùng thỏa mãn.
Đây là ngài Thẩm lột cho cậu!
Thẩm Thần Uyên cũng ngồi trở lại, bắt đầu vừa lột vỏ vừa ăn, thi thoảng còn nhìn thoáng qua người phía bên cạnh.
Kiều An vẫn đang ăn ngon lành như mọi khi.
Nhà hàng hải sản này không tồi, có lẽ bọn họ sẽ quay lại thêm vài lần nữa trong tương lai…… Thẩm Thần Uyên bỗng dưng cảm thấy ăn ngon miệng gấp bội, giờ đây hắn cũng đã cảm nhận được niềm vui sướng khi hưởng thức món ăn.
Nhưng không bao lâu sau, Kiều An lại kéo góc áo của hắn.
May là hắn không thiếu quần áo.
Vừa nghĩ xong, Thẩm Thần Uyên hơi nghiêng đầu sang, bèn thấy có một cái dĩa được đẩy tới bên cạnh tay của hắn, trên đó là…… Một miếng thịt đang nằm trơ trọi.
"Ngài Thẩm! Em, em lột đó." Kiều An thận trọng chỉ vào miếng thịt trên dĩa, đó chính là Chiến lợi phẩm đầu tiên của cậu.
Chỉ là… Tạm thời sinh vật tôm ấy rất thê thảm, chẳng những bị nhào nặn thật lâu, hơn nữa thân thể của nó cũng bị hủy hoại, chỉ còn lại một nửa con tôm.
Thẩm Thần Uyên nhìn thứ trong chén hai giây, cuối cùng ăn nó dưới ánh mắt mong chờ của Kiều An.
Không có vấn đề gì, dù sao mùi vị đều giống như nhau.
[ A a a! ]
Trong đầu đột nhiên vang lên tiếng kêu thảm thiết của hệ thống, biểu cảm của Thẩm Thần Uyên vẫn không thay đổi gì, hắn cười, nói với Kiều An là ăn ngon lắm, sau đó lại nói thầm trong lòng:[
Làm sao vậy? ]
Mấy ngày trước hệ thống có nói rằng nó cảm thấy quá nhàm chán, nên muốn ra ngoài tìm việc làm thêm, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn ư?
[ Huhuhu, trông có vẻ rất ngon, tôi cũng muốn ăn, tôi thật sự rất muốn ăn, muốn ăn muốn ăn muốn ăn.
]
Thẩm Thần Uyên:……
[ Hệ thống các ngươi cũng có thể ăn à? ]
Hắn còn tưởng rằng hệ thống là một loại tồn tại giống với trí tuệ nhân tạo.
Thậm chí Thẩm Thần Uyên còn nghe thấy hệ thống hút hít mũi y như con người, sau khi đối phương nghẹn ngào xong thì đột nhiên dừng lại một chút, sau đó trở nên xấu hổ:[
Lúc, lúc tôi mới sinh ra, là được nam thần của tôi mang về văn phòng xuyên không, khi đó ngài ấy đưa cho tôi rất nhiều đồ ăn vặt, hệ thống phải có hình dáng con người mới có thể ăn được, nhưng đồ ăn vặt mà nam thần đưa cho không cần có hình dáng con người vẫn có thể ăn, ngài ấy thật sự rất là lợi hại ~]
[ Nhưng mà sau này thì tôi không còn ăn được nữa, để có được hình dáng con người phải tốn rất nhiều tích phân, tôi nghèo lắm…] Hệ thống than thở nói:[
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!