Chương 14: (Vô Đề)

Ngài Thẩm ơi!

Kiều An vui vẻ đếm số món ăn xong, sau đó nhích lại gần Thẩm Thần Uyên một chút.

Khóe miệng của hắn nở một nụ cười, dịu dàng đáp: Làm sao vậy?

Trên mặt của Kiều An vẫn còn dính một ít bụi bặm, trong tay cậu ôm một bé gà con đang kêu Chít chít, ánh mắt nóng như lửa đốt:

"Người bán hàng nói rằng giống gà này lớn lên rất nhanh, không bao lâu sau là sẽ có đùi gà để ăn!"

"Hừm… Nhưng mà tiếc là không đợi được những quả trứng nở ra…" Thiếu niên uể oải một hồi, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại tinh thần, cậu híp mắt cười:

"Nhưng mà chúng nó có thể đẻ trứng cho ngài Thẩm ăn!"

Nụ cười của Thẩm Thần Uyên biến mất, đột nhiên hắn phát hiện ra có chỗ không thích hợp.

Chỉ khi nào hắn hoàn thành nhiệm vụ xong thì mới có thể chính thức sống lại, nhưng tại sao Kiều An lại khẳng định hắn có thể sống tiếp một cách chắc chắn như vậy chứ?

Thẩm Thần Uyên yên lặng nhìn đôi mắt của đối phương, thử nói:

"Nếu như hoàn thành nhiệm vụ xong thì tôi nhất định sẽ ăn thử."

Nhưng ngoài dự đoán của hắn, hình như Kiều An không hề biết về chuyện sống lại, cậu ngu nga ngu ngơ hỏi: Nhiệm vụ, là em ư?

Thấy Thẩm Thần Uyên không nói không rằng, cậu nghi ngờ suy nghĩ một hồi, cuối cùng tự tin hứa hẹn với hắn:

"Ngài Thẩm cứ yên tâm! Em rất dễ chăm sóc, ngài chắc chắn có thể hoàn thành được nhiệm vụ!"

Không biết có cần chấm điểm không ta?

Chắc cũng giống như kì thi của em trai cậu

- Kiều Hữu Tài nhỉ? Kiều An có chút vui vẻ:

"Đến lúc đó em sẽ chấm cho ngài Thẩm điểm tối đa luôn!"

Thật tốt quá, cuối cùng cậu cũng có thể giúp ngài Thẩm được một việc rồi.

[ E hèm, ký chủ, An An không biết về chuyện nhiệm vụ đâu.

]Hệ thống đột nhiên xuất hiện, bắt đầu giải thích:[ Chúng tôi chỉ nói cho họ rằng đây là một chuyến du lịch kéo dài trong một trăm ngày mà thôi…… Chuyện này, tại vì nếu như họ mà biết trước được, có khả năng là nhiệm vụ sẽ không thể hoàn thành.

]

Quả thật, nếu biết được mình có thể nắm trong tay mạng sống của người kia, như vậy thì mối quan hệ giữa người làm nhiệm vụ và đối tượng nhiệm vụ sẽ khá căng thẳng.

Ngoại trừ việc ấy ra, nó còn có thể thúc đẩy các đối tượng nhiệm vụ loại bỏ các chấp niệm của bản thân, làm những chuyện mà đời trước bọn họ không thể làm được.

Nhưng ngay từ ban đầu hệ thống lại không hề đề cập tới chuyện này, bây giờ do bị bại lộ nên mới bắt đầu giải thích, hơn nữa trong giọng nói còn mang theo sự áy náy……

Ánh mắt của Thẩm Thần Uyên tối sầm lại, nhưng rất nhanh đã giấu nó đi.

Ngoài câu Cảm ơn Kiều An. thì hắn cũng không nói thêm gì nữa, sau đó hắn cầm đám gà con đang kêu thảm thiết trong tay của cậu đặt vào lại trong chuồng, rồi kéo đối phương đứng dậy.

Mười mấy oắt con này có vẻ thích nghi khá tốt, tụm lại thành tốp ba tốp năm chạy tới chạy lui, thỉnh thoảng còn đến chỗ máng nước bên cạnh uống vài hớp.

Trong cái máng thức ăn thì lại chẳng có gì, nhưng đám oắt con này trước khi mang ra bán cũng đã được ăn no, nên hẳn là chúng có thể nhịn một đêm.

Vận dụng hết vốn kiến thức chăn nuôi của mình, Thẩm Thần Uyên do dự nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!